KẺ DỌN RÁC - Trang 233

về phòng khách nhà mình, khiến sàn nhà và mép bàn nhà anh ta dính vết
máu dạng kéo dài. Cuối cùng anh ta sợ tội nên đã treo cổ tự sát.

Tôi ho một tiếng thật lớn cắt ngang không khí sôi nổi tại hiện trường,

rồi hắng giọng bảo: "Tôi có một vài điểm nghi vấn."

Trưởng phòng Lý nói: "Cậu nói đi."

Tôi thong thả trình bày: "Điểm thứ nhất, vết chân giẫm lên vách tường

mà Lâm Đào phát hiện lại là vết chân nằm ở vách tường phía trong nhà Lô
Quế Hoa. Điều này không hợp lý. Nếu đứng ở ngoài trèo tường vào nhà
người khác thì dấu chân phải ở vách tường phía ngoài mới đúng. Dấu chân
ở phía trong cho thấy người đó trèo từ trong nhà ra, chứ không phải từ
ngoài vào trong nhà. Nếu hung thủ đã giết chết hết nạn nhân thì tại sao hắn
không ra bằng lối cửa lớn mà phải trèo tường thoát thân?"

Lâm Đào gật đầu phụ họa.

Trưởng phòng Lý nói: "Điều này cũng khó nói lắm. Phần tử tội phạm

sau khi giết người, tâm lý của chúng rất phức tạp, tôi cho rằng có khả năng
là hắn hành động theo lối mòn tư duy trèo tường vào thì trèo tường ra, vậy
thôi!"

Tôi không khẳng định cũng không phủ định, chỉ nói tiếp: "Điểm thứ

hai, sau khi Chiêm Lý Tưởng sát hại Lô Quế Hoa, trên người anh ta hẳn
phải dính vết máu của nạn nhân, điều này đã được chứng thực, nhưng vì
sao bàn tay mà anh ta cầm hung khí, cũng là nơi dễ dính máu nhất lại
không hề dính chút máu nào?"

Trưởng phòng Lý nói: "Giết người xong hắn đi rửa tay, rất bình

thường mà!"

Tôi nói tiếp: "Điểm thứ ba, Lâm Đào nói tại hiện trường có dấu chân

máu, nhưng không thể phân biệt được dấu vân. Nếu dấu chân này là do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.