KẺ DỌN RÁC - Trang 289

Tôi vừa nói dứt lời thì một viên cảnh sát điều tra hớt hơ hớt hải chạy

vào phòng.

"Có gì từ từ nói, sao phải hấp tấp thế hả?" Trưởng phòng Cảnh sát

Triệu Kỳ Quốc vừa liếc mắt nhìn chủ tịch thành phố vừa lên giọng trách
móc cấp dưới.

Viên cảnh sát nói: "Báo... báo cáo lãnh đạo, chúng tôi đã điều tra và có

phát hiện rất quan trọng. Sau khi thẩm vấn các công nhân xung quanh bãi
rác, một công nhân cho biết anh ta nhìn thấy một phụ nữ mặc áo trắng, đeo
găng tay cao su lảng vảng ở bãi rác vào lúc hơn chín giờ tối qua."

Tôi đột nhiên nhớ lại cơn ác mộng mấy đêm trước của mình, tóc gáy

chợt dựng đứng cả lên.

"Áo trắng sao? Phụ nữ sao?" Trưởng phòng Triệu cũng cả kinh.

Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói: "Căn cứ vào kết quả khám

nghiệm tử thi, chúng ta biết thời gian tử vong của Gã áo đỏ vào khoảng
mười giờ tối qua. Trong khi người phụ nữ mặc áo trắng này lại xuất hiện ở
gần khu vực bãi rác lúc hơn chín giờ, cô ta có đủ thời gian gây án và điều
kiện gây án. Trước đây chúng tôi cũng từng nghĩ rằng có khả năng hung
thủ là nữ giới. Thứ nhất là do Đại Bảo từng ngửi thấy mùi hương nước hoa
thoang thoảng ở hiện trường, nhưng khi ấy phát hiện đó vẫn chưa thu hút
sự chú ý của chúng tôi. Tiếp đến, khi giám định chữ viết, trưởng khoa Ngô
phân tích và phỏng đoán hung thủ có chiều cao dưới một mét bảy mươi.
Cuối cùng, thi thể của cả ba nạn nhân đều có hiện tượng cởi quần áo ở các
mức độ khác nhau, bởi vậy tôi nghi ngờ hung thủ đã dùng sắc dục để tiếp
cận người bị hại, vì những người bị hại đều là người tàn tật hoặc kẻ lang
thang cơ nhỡ nên họ đều không chú ý đến những biểu hiện khác thường
như cô ta đeo găng tay cao su và đi bọc giày, họ đều cho rằng đó là miếng
bánh từ trên trời rơi xuống nên mới bị giết trong tình trạng không hề phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.