KẺ DỌN RÁC - Trang 334

mà mới đi đến nửa đường hầm, nghe thấy tiếng động lạ, bà ta sợ hãi vứt hết
quần áo ở đó, cuống cuồng bỏ chạy.

*

"Hai người trẻ đó thật đáng thương!" Trên chuyến xe trở về nhà, Đại

Bảo thở dài với vẻ mặt đầy thương cảm, "Nhưng trách ai? Chẳng lẽ trách
Dương Uy tuổi trẻ bồng bột, manh động? Hay trách người khách kia không
thấu tình đạt lý, ép người đến đường cùng? Hay trách người chú của Dương
Uy quá lạnh lùng, vô tình?"

"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi mà!" Tôi cũng thở dài.

"Các anh bảo vợ của Dương Giải Phóng đã nghe thấy tiếng động lạ gì

ở trong đường hầm vậy nhỉ?" Lâm Đào lạc giọng hỏi.

Tôi cười lớn đáp: "Chắc bà ta gặp ma đấy!"

Tôi vừa dứt lời thì điện thoại di động reo vang.

"Chắc gặp ma rồi!" Giọng trưởng phòng Tiền vang lên, "Các anh lên

đường cao tốc chưa? Phiền các anh quay lại được không? Chỗ chúng tôi
xảy ra một vụ án mạng nữa!"

"Hả? Không phải chứ? Sao xui xẻo thế?" Tôi nói, "Vụ án phức tạp

không? Cần chúng tôi tham gia không?"

Trưởng phòng Tiền thở dài, "Chắc chắn các anh sẽ thấy hứng thú đấy!

Hung thủ để lại ba chữ 'Kẻ dọn rác' trên hiện trường."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.