KẺ DỌN RÁC - Trang 49

"Tôi đồng ý với quan điểm này." Trưởng phòng Cảnh sát thành phố

Long Phiên tên Triệu Kỳ Quốc gật đầu nói, "Nếu quả thực Miêu Chính bán
bí mật của công ty để đổi lấy hai triệu tệ tiền mặt, hoặc có người cho rằng
anh ta có một triệu tệ tiền mặt, mà số tiền mặt này là tiền bẩn, nếu cất trong
ngân hàng thì dễ dàng bị phát hiện. Vậy thì nơi có khả năng cất giấu nhất
chính là trong nhà Miêu Chính hoặc cũng có thể hung thủ cho rằng anh ta
chỉ có thể cất món tiền này ở nhà."

"Thế thì không hay rồi!" Tổ trưởng tổ trinh sát cau mày, "Vì các vụ án

giết người cướp của thường khó phá giải hơn các vụ án giết người để báo
thù."

"Không khó lắm đâu! Đợi tôi nói xong đã!" Tôi nói, "Bởi tôi cảm thấy

phạm vi khoanh vùng đối tượng của vụ án này không lớn lắm. Thứ nhất là
vì kẻ giết người tin chắc trong nhà có khoản tiền mặt rất lớn. Thứ hai, có lẽ
hắn quen biết Vương Tú Lê và Du Lợi Lệ."

"Hả?" Trưởng phòng Triệu và tổ trưởng tổ trinh sát đều rướn người về

phía tôi phấn khích nghe phân tích tiếp.

Tôi nói: "Giới pháp y chúng tôi thường nói một thuật ngữ chuyên

ngành gọi là "hành vi gia cố". Hành vi gia cố dùng để chỉ sau khi hung thủ
giết người xong, sợ nạn nhân còn chưa chết hẳn, sẽ tiến hành thêm một vài
hành vi giết người tiếp theo để đảm bảo nạn nhân phải chết. Thông thường
những kẻ thực hiện hành vi này đều quen biết với nạn nhân. Sau khi tấn
công nạn nhân, sợ nạn nhân chưa chết và hồi phục trí nhớ sẽ lập tức đi báo
cảnh sát và thế là mình khó thoát khỏi lưới pháp luật. Trên thi thể của hai
nạn nhân Vương Tú Lê và Du Lợi Lệ trong vụ án này, chúng tôi đều phát
hiện hành vi gia cố đó."

"Anh trình bày cụ thể hơn xem!" Trưởng phòng Triệu càng nghe càng

tỏ ra hào hứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.