KẾ HOẠCH TỰ SÁT
Satoh Sai
www.dtv-ebook.com
4. Izumi Và Keita
Trước đây tôi rất hay đi đánh nhau. Việc này kéo dài đến tận khi tôi
gặp anh Batou. Năm ấy tôi mới mười bốn tuổi, cùng vài người nữa và bọn
côn đồ ở khu phố bên cạnh quyết chiến với nhau vì chúng bắt nạt một
người trong hội. Tuy nhiên chênh lệch lực lượng quá lớn, cuối cùng khi
xong việc, dù thắng nhưng mọi người đều bị thương. Riêng tôi thì bị đánh
đến chỉ còn nửa cái mạng. Với thảm trạng như thế, vốn không thể về nhà,
vì thế tôi gắng gượng đi vào quán bar nhỏ gần đó. Nơi này không giống
quán cà phê, có đủ mọi loại người, một nhóc con bị thương như tôi cũng sẽ
không lôi kéo sự chú ý. Thế nhưng, rõ ràng anh Batou không nghĩ như tôi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh Batou lúc đó chỉ có hai chữ : lưu
manh.
Tôi hay đánh nhau, nhưng không thích những người nhìn có vẻ là xã
hội đen như vậy. Huống chi khi anh đến chỗ tôi, phía sau còn vài người
nữa, đều mặc đồ đen, nhìn rất lạnh lẽo. Anh Batou hỏi tôi :
-Nhóc con, có biết đây là đâu không ? Mau về nhà để mẹ nhóc chăm
sóc mấy cái vết thương này đi.
Tôi hừ một tiếng, nói gọn :
-Tôi có tiền.
Anh nheo mắt nhìn :
-Tiền của nhóc đủ sao ?