Tôi gọi phục vụ tính tiền, sau đó đưa tờ giấy đã gấp gọn cho anh ta,
nhờ chuyển cho Chitose đang ngồi đằng kia. Người phục vụ vừa cầm lấy,
tôi liền đứng dậy đi ra cửa.
Nhớ lại một ngày nhiều năm trước, tôi đợi Chitose dưới cột bóng rổ,
cái gì cũng không mang, mái tóc ngắn cùng áo sơ mi của nam cực kì không
thích hợp với mẫu người của Chitose. Nhưng vẫn muốn nói.
Em thích anh đấy.
Rốt cuộc thấy anh đi ra cùng bạn bè, nụ cười phảng phất một tia nắng
rạng rỡ chói mắt, lại không cất nổi lời.
Tôi nhìn thấy Chitose lần đầu tiên khi mang sổ đến sân bóng rổ vẽ kí
hoạ. Ngồi tại một góc khuất, ít người nhìn thấy, nhưng tôi có thể quan sát
mọi thứ. Anh dẫn bóng rất uyển chuyển. Làn da màu mật ong như phát
sáng dưới ánh nắng, khiến người ta cảm thấy đẹp đến mức xa vời. Tôi cứ
ngồi đó, ngây ngốc trông theo cử động của anh, không dám chớp mắt, sợ
rằng sẽ bỏ lỡ người này. Khoảnh khắc anh cười khi ném bóng vào rổ, đơn
giản mà đẹp đẽ; ngay tại lúc đó, tôi biết, tôi liền thích Chitose.
Sau này anh có người yêu, tôi cảm thấy có lẽ loại tình cảm này mãi
mãi chỉ nên cất trong lòng. Tôi mang máy ảnh ra sân bóng, chỉ chụp một
tấm, sau đó ra về. Đôi khi nhìn lại ảnh, bất giác cảm thấy đau lòng.
Vẻ đẹp này, tôi vĩnh viễn không chạm tới.
Cứ như thế, sau khi Chitose tốt nghiệp, cũng không thể biết có một
người lại thích anh như vậy.
Tôi rời khỏi nhà hàng, thầm nghĩ, đây sẽ là lần gặp cuối cùng.
Okinawa đón tôi bằng một ngày gió lộng. Tại đây, tôi cuối cùng cũng
nói được lời tạm biệt với tình yêu thời niên thiếu của mình.