KẺ ÍCH KỶ LÃNG MẠN - Trang 39

là ngành công nghiệp đồ may sẵn”. Dĩ nhiên tôi không quen biết họ, họ
ngồi cùng bàn với một tay bán lẻ hêrôin đần độn. Cái tay bịp bợm ấy, làm
người ta cứ tưởng mình đang ở Miami cùng Octave Parango vậy. Tôi đã lao
tâm khổ tứ suốt ba mươi lăm năm nay để đám phụ nữ ngu ngốc ấy nhìn
thấy tôi, nhưng vì tôi chẳng phải ông chủ một hãng người mẫu cũng chẳng
phải một DJ, và vì tôi không cao 1 m 90 với cơ bắp cuồn cuộn dưới chiếc
áo phông màu đen bó sát người cổ chữ V, nên tôi bước qua tầm ngắm của
họ như Người đàn ông không bóng. Trông vẻ ngoài của đám đàn ông thật
kỳ cục, vàng hoe, khuyên tai đeo khắp nơi (trừ ở tai), tóc dài cuốn theo
phong cách “người từ Ibiza

[1]

”, vẻ mặt găngxtơ quá đà theo kiểu phim của

Abel Ferrara. Tôi cảm giác như mình đang không ở Paris. Elisabeth Quin
kết luận, vẻ cao ngạo: “Cabaret được thừa hưởng đặc tính ngoài trái đất; nơi
đây là Liechtenstein lúc về đêm.” Từ giờ tới lúc được như thế thì chỗ này
đông đến mức người ta ngỡ như mình đang ở trong một cái hộp cá xạc đin,
người nọ ép sát vào người kia, và giữa bầu không khí dính dáp mồ hôi, các
cô nàng thờ ơ rốt cuộc cũng vô tình đứng nép vào bạn trong tư thế mát xa
cơ thể đè lên cơ thể. Franck nảy ra ý tưởng hay ho là thay thế loại nhạc
house bằng thể loại hip-hop vốn có tác dụng làm giảm khoảng cách bằng
cách hâm nóng thân nhiệt. Một cô nàng nghiện rượu liều lĩnh hôn tôi, tôi
kinh tởm quay đầu đi: khiếp hãi trước những cái hôn sặc mùi sâm banh. Tôi
thà một thân một mình ra về còn hơn. Tôi sẽ vẫn phải thủ dâm mười hai lần
trước khi chìm được vào giấc ngủ. Lần tới, trước khi thọc lưỡi vào miệng
cô nào đó, tôi phải nghĩ đến chuyện kiểm tra xem có đúng là cô ta chỉ uống
vodka thôi hay không.

[1] Nhan đề bài hát của Sandy Marton.

***

Thứ Sáu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.