KẾ LÃO BÀ - Trang 109

Nhìn thiếu niên một thân cao lớn bày ra bộ mặt ấm ức, Ninh Dương tự

nhiên lại nhớ đến người nào đó cũng hay có biểu lộ thế này, không nhịn
được cười ra tiếng. Khi nhận ra hành động của mình không thích hợp như
thế nào, cậu đành cố gắng nghiêm mặt, nói những lời thẳng thắn với Ninh
Viễn.

-Tôi có quyền lựa chọn người để kết giao bằng hữu, không phải anh

không tốt, nhưng tôi thực sự chỉ muốn dừng lại ở mức xã giao thôi, mong
anh đừng cố gắng nữa.

Nói rồi, Ninh Dương liền đi một mạch về lớp, bỏ lại Ninh Viễn ngỡ

ngàng ở đằng sau, chiếc ván trên tay rơi xuống sàn phát ra một tiếng lạnh
lẽo đến thê lương. Gương mặt anh tuấn của anh ta tràn ngập bi ai, giọng nói
cũng vô thức nghèn nghẹn...

-Tiểu Dương, em ghét tôi đến như vậy sao?...

$$$

Năm tiết học trôi qua thật nhanh chóng. Đôi bạn cùng tiến Trạch Nghi

và Ninh Dương sau giờ ăn trưa liền đến thư viện mượn tài liệu cho bài
kiểm tra sắp tới.

-Ninh Dương à, sao đột nhiên chiều nay lại không đi xem tôi đấu thế?

Tôi nhất định sẽ làm hai cú Slam Dunk đó. Trận này tuy là giao hữu nhưng
mà hai bên đều muốn chơi hết sức mình. Đội trường trung học thể dục thể
thao Bắc Kinh toàn là những gương mặt sáng giá của giải bóng rổ thiếu
niên toàn Đại lục thôi, cơ hội được xem trận đấu thế này không nhiều đâu.
Cậu không đi thì tiếc lắm.

-Xin lỗi cậu nhưng tôi thực sự không thể đi được. Tôi không muốn

chạm mặt tên đó.

-Ai cơ?- Trạch Nghi treo một dấu hỏi chấm to đùng lên mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.