KẾ LÃO BÀ - Trang 227

nước hết sức ngon lành. Trạch Vũ mỉm cười xoa xoa thắt lưng cho cậu, mút
mút cánh môi sưng đỏ như đang ăn một cây kẹo ngọt ngào, nhẹ giọng hỏi.

-Bảo bối, phòng của tôi thế nào?

-Thực sự rất đẹp, tôi thật không hiểu nổi sao mỗi ngày ông làm việc

được ở cái nơi đạt tiêu chuẩn của khách sạn bảy sao này. So với ở nhà thì
nó ăn đứt luôn rồi còn gì.

-Nhưng ở đây không có em, rất lạnh lẽo a. Ngày nào tôi cũng muốn

hoàn thành công việc sớm để về nhà ôm bảo bối, cùng bảo bối lăn giường...

-Sắc lang!- Ninh Dương cắn cắn môi dưới dẻo quẹo của người kia, tự

hỏi có phải mỗi ngày y lén lút uống đến một lít mật ong không mà lại có
thể nói ra những lời ngọt ngào như thế. Cậu tì mặt vào hõm vai y trong cái
ôm ấm áp, nhìn ra phía bên ngoài không nhịn được liền trèo xuống chạy
đến ngắm cảnh. Bây giờ đã hơn sáu giờ tối, trời đã gần như tối hẳn, thành
phố cũng bắt đầu lên đèn. Ánh đèn neon nhiều màu sắc trên các tòa nhà cao
ốc cùng ánh đèn pha ô tô rực sáng bên dưới cộng hưởng làm nên một quang
cảnh chói lọi. Người đi lại bên dưới nhỏ li ti như kiến, nối nhau thành
những hàng đi lại tấp nập. Trên đường phố, những ngọn đèn LED cùng
biển hiệu nhấp nháy thật nhộn nhịp, mang đến cảm giác mỹ lệ đặc trưng
của đô thị mới.

Ninh Dương ngắm nhìn mãi không chán, ngước lên nhìn nền trời đem

thẫm rơi xuống không biết bao nhiêu là bông tuyết nhỏ, nghịch ngợm chạm
tay lên mặt kính như muốn bắt lấy chúng. Cậu chợt cảm thấy eo mình được
ôm lấy, bả vai chất chứa thêm mái đầu nằng nặng, vui vẻ đặt tay lên mu bàn
tay ấm áp trên bụng, đan khẽ những ngón tay vào đó. Ngay tại giây phút
này, cậu thật sự không thể đòi hỏi gì thêm nữa, cảm giác như mình đang
được cùng người mình yêu thương ôm nhau giữa trời, xúc cảm trong tim vi
diệu đến nỗi cậu không thể diễn tả thành lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.