KẾ LÃO BÀ - Trang 428

trọng cậu thì mới tình nguyện nhận phần thiệt hơn về mình, ghìm xuống cái
tôi của một nam nhân để tôn trọng nâng niu ái nhân bằng cả tấm chân tình,
một lòng mong ái nhân được hạnh phúc.

Ninh Dương chợt cảm thấy bản chất của tình yêu thực ra không phức

tạp lắm, điểm cốt yếu nằm ở sự chấp nhận hy sinh của mỗi người. Có yêu
thì mới chấp nhận hy sinh, có yêu thì mới có thể quên đi bản thân mình, vì
người khác mà cố gắng. Dù là ai đi chăng nữa, Nhật Hạ, Ân Phàm, Ninh
Viễn hay Trạch Vũ, bọn họ chưa bao giờ ngừng nỗ lực, vì thế cậu càng
không được phép buông xuống, mỗi ngày đều phải cố thêm một chút, chỉ
có như thế hạnh phúc mới có thể lâu bền.

Cậu khẽ rướn người hôn lên vầng trán đã bắt đầu có những nếp nhăn

của Trạch Vũ, không chỉ đơn giản là hôn mà còn áp môi mình lên đó thật
lâu...

Nụ hôn lên trán là nụ hôn vĩnh cửu, là nụ hôn cao quý nhất, cậu muốn

gửi nó đến y, mong y hiểu được tình cảm của mình sâu sắc đến nhường
nào..

-Bà xã, làm thế nào tôi mới hết yêu em được đây? -Trạch Vũ đỡ lấy

thắt lưng của vợ, đặt cậu ngồi lên lòng mình, chậm rãi thì thào qua hơi thở.
Ánh mắt của y đã nóng lắm rồi, cả thân thể y cũng nóng, trái tim trong lồng
ngực thiếu chút nữa cũng nhảy ra ngoài mất.

Ninh Dương vén tóc mái của y lên, dí sát mặt mình vào mặt y, gần đến

nỗi mỗi một hơi thở nóng bỏng của cậu Trạch Vũ đều có thể cảm nhận rất
rõ ràng. Cậu hít một hơi thật sâu, nói từng chữ thật rành mạch.

-Chỉ khi nào ông chết, ông mới được phép hết yêu tôi, mỗi ngày đều

phải yêu tôi, lúc tỉnh hay lúc mê cũng phải yêu tôi, tóm lại là cả đời này
không được phép rời xa tôi. Ông nghe rõ chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.