KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 356

cô sợ không cầm được mình và phải phát khóc nức nở.
Tại sao cô lại yếu lòng như thế này? Tình yêu không thể đến nhanh như thế
được, phải không? Tại sao cô không bảo vệ mình? Tình yêu làm yếu lòng,
cô nghĩ thế. Những bài ca ngu ngốc đã rêu rao tình yêu quá tuyệt vời. Cô
chỉ cảm thấy đau đớn và lo sợ, lo sợ điều gì đây sẽ xảy ra cho anh. Mẹ kiếp,
cô không muốn yêu anh.
- Anh nên về nhà, - cô nói. Cô đi lui, gật đầu, rồi lặp lại quyết định
nhưng lần này cô ép buộc nhiều hơn. – Em muốn thế. Em muốn anh về
nhà.
- Tại sao?
Anh hỏi câu hỏi minh bạch, nhưng cô trả lời tối tăm.
- Anh nên về. Em có thể lái xe đi Florida. Em không cần anh hay
Noah đi theo giữ như con nít.

Càng nói nhiều bao nhiêu, giọng cô càng có tính ép buộc bấy nhiêu, John
Paul phản ứng trước lời nói của cô bằng cách đi lấy xách của anh, để xách
len giường rồi tộng áo quần vào.
Noah đứng nơi quầy bếp, uống sữa trong cái ly giấy. Anh ta làm cho mình
một cái sandwich khổng lồ, và khi anh ta đang ăn thì anh ta mang balô ra
cửa. John Paul theo sau, xách cái túi xách có dây rút của cô và túi xách của
anh.
- Ta đi thôi, - anh gọi Noah.
- Tôi theo anh ngay bây giờ đây.
Cô đi theo John Paul ra xe. Anh mở cánh cửa bên tay lái, giở cái nắp thùng
xe lên rồi không nhìn cô nữa, anh ném hành lý vào đậy lại.
- John Paul, em muốn nói.
- Đừng.
- Đừng cái gì? – Cô hỏi.
- Đừng sỉ nhục anh nữa. Anh đã nói ít ra cũng ba lần là anh sẽ đi với
em trong công việc khó khăn lâu dài này. Em không nghe à?
Cô nhìn vào cửa để đảm bảo Noah không có ở đấy, rồi nói:
- Em không muốn anh bị nguy hiểm. Đúng không? Nếu có chuyện gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.