KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 198

“Em biết mà”, Sarah nói. “Cô ấy thật may mắn”.
“Anh cũng thấy mình may mắn”.
“Anh có biết là cô ấy quá trẻ so với anh không?”.
“Nhưng cô ấy lớn hơn em đấy, dù sao cũng cám ơn em vì đã nhắc nhở anh”.
“Nếu có khi nào cô ấy bỏ anh để theo một gã trẻ hơn…”, giọng cô nhỏ dần.
“À, anh biết tìm em ở đâu mà. Em sẽ làm công việc quản lý bảo tàng trực
đêm ở tổ chuyên trách về Arập của trung tâm chống khủng bố”.
Gabriel đưa tay sờ mặt Sarah. Cái lạnh đã làm đôi má của cô thêm hồng.
“Anh xin lỗi”.
“Vì cái gì?”.
“Bọn anh không nên lợi dụng em, mà nên tìm người khác”.
“Không có ai giống như em đâu. Nhưng em đoán là anh biết điều đó mà”.
Một đoàn du lịch người Trung Quốc, đi du lịch châu Âu mà như thể đi xâm
chiếm đất, đang chụp ảnh ở ngay giữa quảng trường King’s New. Gabriel
khoác tay Sarah và đưa cô đi một vòng, trong khi đó anh cũng cảm thấy thú
vị với sự mỉa mai của một dân tộc thể hiện trên mái vòm nơi linh thiêng của
một văn minh vào lúc chạng vạng tối. Họ đi vào hành lang của
D’Angleterre dưới cái nhìn đầy ngưỡng mộ của người giữ cửa và đi lên cầu
thang dẫn đến Pachelbel’s Canon. Mordecai đang bước đều với vẻ lo lắng
khi hai người bước vào phòng. Anh ta dúi cặp tai nghe vào tay Gabriel và
để anh nghe máy thu âm. “Hắn đã gọi đến”, Mordecai thì thầm. “Hắn đã gọi
đến rồi, vậy là chúng ta tóm được hắn được rồi. Gabriel, anh đã thành
công”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.