nhảm đi, còn nhiều lời như vậy hả! Còn nói nữa thì đi gọi Hàn Thập tới cho
ta, ta kêu hắn đi làm, để mình ngươi ở đây nói nhảm.”
“Thuộc hạ không nói nữa, lập tức đi chuẩn bị xe ngựa, đưa vị cô
nương này về phủ Định Quốc công.” Hàn Cửu nói xong, bỏ chạy nhanh
như một làn khói.
Thấy hắn đã đi, Hàn Lạc Tuyển hất cằm với Lâm Thư, nói: “Đi theo
ta, ta kêu người đưa đấu lạp có màn che dài cho ngươi đội.Chờ đến lúc về
phủ Định Quốc công, bất kỳ ai hỏi cái gì, ngươi cũng không cần trả lời.
Người của phủ Định Quốc công đều biết dáng điệu, giọng nói của ngươi,
nếu để cho người có tà tâm phát hiện, sẽ gây bất lợi cho ngươi.”
Lâm Thư ra vẻ khéo léo, gật đầu một cái.
Sực nhớ ra gì đó, Hàn Lạc Tuyển lại hỏi: “Lúc trước ta dạy ngươi giải
thích, ngươi còn nhớ không?”
“Đương nhiên là nhớ. Huynh bảo ta giấu diếm khoảng thời gian hai ta
ở chung, chỉ nói cho các trưởng bối là tự ta chạy về, lúc chạy về đến bên
ngoài phủ Định Quốc công thì bị người của Tô di nương trói lại lần nữa,
may mắn được huynh cứu giúp, hộ tống trở về.”
“Nhớ tốt lắm! Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được để cho ai biết ta và
ngươi sống nương tựa lẫn nhau qua một tháng, sẽ gây bất lợi cho thanh
danh của ngươi đó, cũng không hay cho bản công tử.” Hàn Lạc Tuyển liên
tục dặn dò.
Lâm Thư gật gật đầu. Nếu như có thể lợi dụng thanh danh để trói buộc
nàng và Hàn Lạc Tuyển ở cùng một chỗ, bảo hắn cưới nàng, nàng dĩ nhiên
là nguyện ý. Nhưng nàng cũng biết hắn là kiểu người gì, trừ phi hắn nguyện
ý, nếu không, không ai có thể bức bách hắn. Vì muốn chiếm được sự yêu
mến của hắn, nàng liền mặc cho hắn nói.