chắc chắn hắn ta không phải người tốt. Rốt cuộc trong lòng nàng cất giấu bí
mật gì, thật là ý vị sâu xa đó! Hắn chẳng những muốn tra rõ chuyện này mà
còn muốn đào được bí mật chôn sâu dưới đáy lòng nàng.
Lâm Thư không biết suy nghĩ của hắn, nghe vậy, cho là hắn đã điều tra
một phen, xác nhận lời nàng nói, đã biết việc làm của Triệu Á Thanh có
tính chất nghiêm trọng rồi. Trong lòng nẩy một cái, im lặng một chút, liền
mở miệng nói với A Cường ở bên cạnh: "Ngươi ra canh giữ đằng trước đi,
nếu có người, lập tức lên tiếng nhắc nhở chúng ta."
A Cường có chút do dự, đứng bất động. Bảo vệ Lâm Thư là chức trách
của y, y còn chưa biết được thân phận của vị nam tử đang đứng bên cạnh
nàng, không biết nhân phẩm thế nào nên y không an tâm rời khỏi Lâm Thư
một bước.
Thấy A Cường vẫn không nhúc nhích, Lâm Thư không nhịn được
vươn tay đẩy y một cái.
"Còn thất thần làm gì! A Cường, trong mắt ngươi còn có chủ tử là ta
nữa hay không, không nghe rõ mệnh lệnh của ta sao? Nếu nhị ca kêu ngươi
bảo vệ ta thì ngươi đương nhiên phải nghe ta. Nếu không nghe, trở về nhị
ca có giao ngươi cho ta, ta cũng chẳng cần! Nô tài cứng đầu cứng cổ thì có
tác dụng gì hả!"
Lâm Thư hơi nặng lời, A Cường nghe xong, rốt cuộc cũng giật giật
thân thể. Đi hai bước liền quay đầu lại, dặn dò nàng: "Tiểu thư, có xảy ra
cái gì, ngài phải gọi ta ngay!"
"Ừm, ta biết rồi, ngươi đi đi!" Lâm Thư phất phất tay với A Cường.
Đợi A Cường đi xa đến đầu ngõ thì Hàn Lạc Tuyển lại mở miệng,
giọng điệu lười biếng hỏi: "Bây giờ có thể nói chưa?"