Hỏi xong, chờ giây lát, hắn vẫn không thấy Hàn Lạc Tuyển lên tiếng,
nghi ngờ mình nghe nhầm, lại hỏi: "Thế tử, vừa rồi có phải là ngài gọi
thuộc hạ không?"
Lần này, Hàn Lạc Tuyển mới lên tiếng: "Ngày mai ngươi đến Phúc Lai
Cư, mỗi loại điểm tâm ở nơi đó đều mua một phần, đưa đến phủ Định Quốc
Công."
"Dạ? Đến Phúc Lai Cư mua điểm tâm rồi đưa đến phủ Định Quốc
Công ạ? Là đưa cho Lâm tiểu thư sao? Cái này không được đâu! Thế tử,
ngài cứ đưa thẳng đến đó như thế chắc chắn khiến người ta bàn luận. Ngài
xem, hay là thuộc hạ mua xong mang về, ngài nói Lâm thế tử phái người
đến lấy về Lâm gia, giao cho Lâm tiểu thư đi. Như thế được không?" Hàn
Cửu thận trọng hỏi.
Hàn Lạc Tuyển trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật đầu, nói: "Cứ như vậy đi,
ngày mai ngươi mua về thì mang thẳng đến viện của Lâm huynh. Cứ nói là
lần trước Lâm Thư tới học viện ta đã đồng ý với nàng."
"Dạ!" Hàn Cửu gật đầu.
Đợi một lúc vẫn không thấy Hàn Lạc Tuyển dặn dò gì thêm, hắn quan
tâm hỏi: "Thế tử, đêm đã khuya, ngài mau mau nghỉ ngơi đi. Ngày mai
trong viện có cuộc thi võ, nếu như tinh thần không tốt, thành tích kém, bị
Vương gia biết được, ngài sẽ bị mắng ạ."
"Trong mắt lão đầu kia chỉ có mẫu phi ta, luôn không vừa mắt với bản
công tử. Cũng chỉ là một cuộc thí võ, cho dù ta có qua thì ông ấy vẫn tìm ra
lý do để càu nhàu ta." Hắn nói xong, hừ lạnh một tiếng.
"Công tử, coi như không vì Vương gia thì cũng vì Vương phi ạ! Ngài
là niềm kiêu ngạo của Vương phi, mặc dù ngoài miệng Vương phi nói
không quan tâm đến thành tích của ngài, chỉ cần ngài vui vẻ là được rồi.
Nhưng mỗi lần nghe nói ngài đứng đầu các cuộc thi thì Vương phi đều