đưa đến tận tay Lâm Sóc. Nhận được thư hồi âm của đại ca, Lâm Thư mới
xác định lời Hàn Lạc Tuyển nói không phải là giả. Đầu óc hỗn loạn một
thời gian, nàng vẫn không nghĩ ra vì sao trí nhớ của mình lại biến thành
như vậy.
Ngay lúc Lâm Thư nhìn chằm chằm cành đào trầm tư thì Lâm Kỳ tới.
"Thư nhi!" Vội vàng chạy tới, Lâm Kỳ ngồi đối diện nàng.
Thấy hai nha hoàn đứng sau Lâm Thư liền phất tay đuổi họ: "Các
ngươi đi xuống trước đi! Nơi này không cần các ngươi hầu hạ!"
Nhìn người đi, Lâm Thư tò mò nhìn tam ca nàng, hỏi: "Tam ca, huynh
vội vã chạy đến đây là có chuyện gấp à?"
"Không biết muội nhớ được bao nhiêu về Hàn Lạc Tuyển. Hắn là Thế
tử của Dịch Vương phủ, trước khi đầu óc muội bị thương, đã từng thích
hắn. Đêm qua tiền tuyến truyền đến chiến báo, nói Mai Thành thất thủ rồi,
Dịch Vương gia bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh. Sáng sớm hôm nay Hàn
Lạc Tuyển đã tiến cung chủ động xin đi giết giặc, muốn đến tiền tuyến chủ
chiến. Bệ hạ phê chuẩn, cũng để cho hắn dẫn mười vạn binh lương đi cứu
trợ."
Nói xong, Lâm Kỳ dừng một chút, bất động nhìn Lâm Thư, nói tiếp:
"Nếu như muội còn nhớ rõ hắn thì đi tiễn hắn một đoạn đi."
Nghe xong, trên mặt Lâm Thư không hề xao động, nhàn nhạt đáp:
"Vâng, muội biết rồi."
Nghĩ tới ngày đó nói chuyện với Hàn Lạc Tuyển ở sân huấn luyện,
hắn đã nhìn ra được Hàn Lạc Tuyển có tình ý với Lâm Thư. Lần đi đánh
trận này, là lần đầu tiên Hàn Lạc Tuyển lãnh binh tác chiến. Hồ tộc giảo
hoạt hung hiểm, chuyến đi này rất nguy hiểm, không biết có thể bình an trở
về được hay không. Tuy Lâm Kỳ không thích Hàn Lạc Tuyển đã từng tổn