KẺ TẦM DA - Trang 248

Hắn đang nói cái quái gì nhỉ? Khoảng cách giữa hai và bốn mươi là ba mươi
tám. Và tại sao lại chuyển từ số thứ tự sang số đếm? Rhyme ngẫm nghĩ,
“Với tôi nghe như một nơi chốn, một dòng địa chỉ, GPS hoặc số kinh độ, vĩ
độ vậy. Nhưng vẫn chưa đủ để đi tiếp.”

Anh thôi không đoán nữa mà trở lại với những bằng chứng cô thu thập
được. Sachs chọn một cái túi và đưa nó cho Cooper. Anh ta lấy ra hai quả
bóng bằng bông bên trong.

“Chất độc đấy,” Sachs nói. “Một mẫu đã được gửi tới văn phòng giám định
pháp y nhưng tôi muốn biết trước. Đốt nó xem, Mel.”

Anh đưa vật liệu vào máy sắc phổ và vài phút sau đó đã có bảng khối phổ.
“Nó là một hỗn hợp của atropine, hyoscyanmine và scopolamine.”

Rhyme nhìn lên trần nhà. “Nó tới từ một loại cây nào đó… đúng rồi, đúng…
Chết tiệt, tôi không nhớ là cây gì.”

Cooper gõ tập hợp nguyên liệu ấy vào dữ liệu chất độc và báo cáo lại sau
một phút. “Kèn thiên thần: Brugmansia.”

“Đúng rồi,” Rhyme kêu lên. “Tất nhiên là nó rồi. Nhưng tôi không biết chi
tiết.”

Cooper giải thích rằng nó là một loài cây Nam Mĩ, rất phổ biến trong giới tội
phạm ở Colombia, bọn họ gọi nó là hơi thở của quỷ. Họ thổi nó vào mặt nạn
nhân và chất độc gây mê, gây tê liệt ấy sẽ khiến kẻ đó bất tỉnh, hoặc nếu vẫn
còn tỉnh thì không có khả năng kháng cự kẻ tấn công mình.

Với đúng liều lượng như với Samantha Levine, chất độc có thể gây ra cái
chết trong vòng vài phút.

Trùng hợp thay, đúng lúc ấy chuông điện thoại bàn trong phòng khách reo
vang: văn phòng pháp y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.