KẺ TẦM DA - Trang 250

Sachs nói thêm rằng cô đã cố tình để ý tìm bẫy nhờ nhà tâm lí học của
NYPD, Terry Dobyns đã kể với họ có thể thủ phạm sẽ bắt đầu nhắm đến kẻ
truy đuổi hắn.

“Xảo quyệt thật đấy,” Cooper nói trong lúc đeo một cái kính lúp vào để xem
xét cây kim. “Kim dưới da. Tôi nghĩ là loại ba mươi gauge. Rất nhỏ.

Bên trong có chất gì màu trắng.”

Rhyme đẩy xe lại gần và nhìn vào; cặp mắt tinh tường của anh có thể nhận
ra một đốm trắng nhỏ xíu móc gài.

Cooper chọn một cái kẹp cầm máu rồi cẩn thận nhấc cái túi ra khỏi túi đựng.

“Kiểm tra chất nổ ấy,” Rhyme nói. Nó không phải là phương thức của nghi
phạm nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa.

Bản phân tích báo âm tính sau đó. Tuy nhiên Cooper vẫn quyết định cho cái
túi xách vào một hộp chứa và dùng cánh tay máy để mở nó ra, đề phòng khả
năng nó còn giấu một cái bẫy nào đó có thể xịt sương độc vào người mở nó.

Nhưng không, mũi kim là cái bẫy duy nhất. Những thứ đựng trong túi rất
tầm thường, dù có đáng buồn, chúng là bằng chứng của một sinh mạng giờ
đây đã vụt tắt: một thẻ thành viên câu lạc bộ sức khỏe, một bức thư cảm ơn
vì đã quyên góp cho chương trình ung thư vú, một thẻ giảm giá của nhà
hàng ở Midtown. Ảnh trẻ con - có vẻ như các cháu trai, cháu gái.

Còn về cái bẫy treo, Cooper cẩn trọng lôi cái kim ra.

“Nó rất nhỏ,” Rhyme nói. “Chúng ta có thể suy được gì từ đó?”

Cooper nói, “Có thể dùng để truyền insulin nhưng loại này hầu hết là cho
các bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ.”

Rhyme nhắc lại, “Hắn cũng có propofol đấy. Một chất gây mê nói chung. Có
thể là hắn đang dự định làm phẫu thuật thẩm mĩ như một phần của kế hoạch
thoát thân. Dù cũng có thể hắn chỉ đột nhập vào một nhà kho y tế và ăn cắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.