KẺ TẦM DA - Trang 342

46

Amelia Sachs đang ngồi trong một quán cà phê ở Midtown, một trong
những nhà hàng món ngon truyền thống mà bạn ngày càng ít bắt gặp hơn,
chúng đang chết dần bởi những chuỗi nhà hàng được yêu thích với những
cái tên ngoại lai giả tạo. Nơi đây có những tờ thực đơn đã hoen màu, nhân
viên người Địa Trung Hải, những cái ghế không chắc chắn - và thứ thức ăn
an ủi tâm trạng tốt nhất trong hàng dặm quanh đây.

Bồn chồn. Cô ấn móng cái vào một ngón tay, tránh đổ máu. Thói quen xấu.
Không thể ngăn nổi. Có vài thứ Sachs kiểm soát được. Những thứ khác thì
không.

Còn chuyện ngăn Pam sống thử với Seth?

Sachs đã để lại hai tin nhắn cho cô bé - giới hạn của cô, cô quyết định như
vậy - nhưng đã gọi lại một lần nữa và tới hồi chuông thứ ba thì Pam nghe
máy. Sachs đã hỏi con bé Seth ra sao sau vụ tấn công: “Bác sĩ ở viện nói anh
ấy ổn. Anh ấy thậm chí không phải nhập viện.”

Rõ ràng là cậu ta không cáu như lúc trước; ít nhất thì họ vẫn còn nói chuyện.

“Còn em?”

“Ổn.”

Im lặng một lần nữa.

Sachs đã thở dài mệt mỏi và hỏi liệu họ có thể gặp nhau uống cà phê được
không.

Pam do dự nhưng vẫn đồng ý, nói thêm rằng đằng nào cô bé cũng phải đi
làm. Cô đã gợi ý nhà hàng này, bởi nó đối diện với nhà hát.

Sachs đang nghịch điện thoại để ngăn mình khỏi ấn móng tay vào thịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.