KẺ TẦM DA - Trang 129

khác, không rõ lời từ văn phòng vị bác sĩ. “À, giờ các anh phải thứ lỗi cho
tôi. Tôi e là đã đến giờ hẹn trị liệu.”

“Cảm ơn ông, bác sĩ,” Sachs nói.

Sau khi ông ta cúp máy, Rhyme bảo Pulaski đưa những nhận xét của
Dobyns lên bảng.

Mơ mơ hồ hồ… nhưng, Rhyme vẫn phải miễn cưỡng thừa nhận là nó có thể
giúp ích.

Anh nói, “Chúng ta nên nói chuyện với Pam. Xem có ai liên hệ với con bé
về Kẻ tầm xương không.”

Sachs gật đầu. “Không phải là ý tồi.”

Pam giờ đã ra khỏi chương trình giám hộ và sống độc lập tại Brooklyn,
không xa căn hộ của Sachs là mấy. Không có nhiều khả năng nghi phạm biết
về cô gái. Bởi vì hồi Kẻ tầm xương ra tay, Pam vẫn còn là trẻ con, tên của cô
bé không hề xuất hiện trên báo chí. Cả cuốn sách Những thành phố liên
hoàn
cũng không nhắc gì đến cô.

Sachs gọi cho cô gái và để lại lời nhắn hỏi cô bé có thể tới chỗ Rhyme được
không. Có chuyện cô muốn bàn.

“Pulaski. Quay lại với đá cẩm thạch đi. Tôi muốn tìm xem bụi đá đó từ đâu
mà ra.”

Chuông cửa reo vang và Thom biến mất để ra mở cửa.

Một lát sau anh ta quay lại phòng khách bên cạnh một người đàn ông khỏe
mạnh trạc ba mươi tuổi, với khuôn mặt nhăn nheo, sương giá và đuôi tóc dài
màu vàng. Anh ta cũng sở hữu một bộ râu cầu kì nhất mà Rhyme từng thấy.
Anh thấy buồn cười trước sự tương phản giữa hai người đang đứng trước
mặt mình. Thom trong chiếc quần đen là phẳng, một chiếc áo sơ mi vàng
nhạt cùng cà vạt nâu đỏ. Vị khách mặc chiếc áo khoác tuxedo không tì vết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.