KẺ TẦM DA - Trang 168

gian. Ông giúp các bạn mình dựng khung phòng ốc và ga ra. Mỗi cuối tuần,
ông đều vác trên vai những bao đất mùn và đất trồng cây loại hai mươi cân
và mang chúng từ xe bán tải ra nhà kho.

“Không công bằng,” Matthew đã lẩm bẩm khi nghe kết luận của bác sĩ.

“Chuyến đi mơ ước của chúng tôi lên thành phố, vậy mà xem xem chuyện gì
đã xảy ra. Không công bằng chút nào.”

Để đề phòng, các bác sĩ đã cho chuyển ông tới một bệnh viện cách khách
sạn của họ khoảng nửa giờ đi xe về phía bắc, và rõ ràng đó là cơ sở chữa
bệnh tim tốt nhất thành phố. Tiến triển bệnh của ông rất tốt và ông sẽ được
ra viện vào ngày mai. Không cần phải phẫu thuật. Họ sẽ kê vài loại thuốc để
hạ huyết áp và ông sẽ phải mang theo mình những viên nitroglycerin. Ông
cũng phải uống aspirin mỗi ngày. Nhưng dường như các bác sĩ chỉ coi lần
đau tim này là một ca nhẹ.

Để thử độ nóng của bàn là, bà vảy một giọt nước lên bề mặt Teflon. Nó cháy
xèo xèo và bốc hơi. Bà xịt một ít nước từ chai Dannon lên chân váy và là
thẳng nếp nhăn.

Mặc lại chiếc váy, bà quan sát mình trong gương lần nữa. Tốt. Nhưng bà đã
quyết định là mình cần thêm chút màu sắc nên đã buộc một chiếc khăn lụa
màu đỏ và trắng quanh cổ. Hoàn hảo. Tươi sáng nhưng không lòe loẹt. Bà
cầm lấy chiếc túi xách và rời khỏi phòng, đi xuống sảnh khách sạn trong
chiếc thang máy mà bên ngoài có tiếng xích lạch cạch ở mỗi tầng nó đi qua.

Khi đã ra ngoài, Harriet tự mình tìm phương hướng và gọi một chiếc taxi.
Bà đọc tên bệnh viện cho tài xế và trèo vào ghế sau. Bên trong xe có mùi và
bà tin là lái xe, một người ngoại quốc, đã không tắm táp gì gần đây.

Một câu nói rập khuôn nhưng là sự thật.

Bất chấp cơn mưa tuyết, bà vẫn hạ kính cửa sổ và chuẩn bị tranh cãi nếu anh
ta phản đối. Nhưng anh ta không nói gì. Dường như anh ta không chú ý gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.