KẺ TẦM DA - Trang 167

Nó đang được buộc vào cầu là bằng một sợi dây. Chẳng lẽ ở New York này
nạn trộm cắp thiết bị cầm tay lại kinh khủng đến thế? Và chẳng phải khách
sạn đã có sẵn số thẻ tín dụng của khách hết rồi sao?

Ồ, thôi được. Nơi này là cả một thế giới khác, rất khác ở nhà.

Trong lúc chờ bàn là nóng lên, bà tiếp tục xem xét lại những lời nói của
chồng từ ngày hôm trước trong lúc họ đi bộ qua những con phố lạnh buốt ở
New York.

“Này, Harriet, này.” Ông đã dừng trên phố, quãng giữa FAO Schwarz và Đại
lộ Madison, tay chống vào một cột đèn.

“Cưng à?” bà hỏi trong lúc vòng lại.

“Xin lỗi. Tôi xin lỗi.” Người đàn ông lớn hơn vợ mình mười tuổi có vẻ xấu
hổ. “Tôi thấy không khỏe lắm. Có cái gì đó.” Ông chạm vào ngực mình. “Có
gì đó ở đây, bà biết đấy.”

Gọi taxi hay cấp cứu? Bà băn khoăn, cuống cuồng tranh luận.

Tất nhiên là chín một một rồi. Đừng có ngốc.

Trong vòng hai mươi phút họ đã có mặt ở một phòng cấp cứu của một bệnh
viện gần đó.

Và kết luận: một cơn nhồi máu cơ tim nhẹ.

“Một cái gì cơ?” bà hỏi.

Ồ, có vẻ như đó là: một ca đau tim.

Việc này rất khó hiểu. Vốn dĩ ông có lượng cholesterol thấp, chưa từng hút
một điếu thuốc nào trong đời, chỉ thi thoảng nhấp thử xì gà, và cơ thể một
mét tám mươi bảy của ông gầy gò và cứng chắc như chính cây cột ông đã
phải bám lấy để giữ thăng bằng khi bị đau tim vậy. Ông từng chạy theo lũ
hươu nai ở trong rừng vào cuối tuần trong suốt mùa săn mỗi khi ông có thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.