KẺ TẦM DA - Trang 294

Sellitto giậm chân, có lẽ là để làm chúng ấm lên trước cái giá buốt của lớp
bùn băng bên dưới chân họ. Sachs cũng giậm chân; không tác dụng gì.

Chỉ là các đầu ngón chân của cô nhói hơn.

Cô để ý thấy Bo Haumann đứng gần đó đang gọi điện thoại. Đội trưởng
ESU cúp máy và đi về phía họ. Gật đầu.

Sellitto hỏi, “Có gì không?”

Người đàn ông dẻo dai và gầy gò, mặc chiếc áo len cổ lọ bên dưới áo sơ mi,
bước tới. Anh xoa một bàn tay lên mái tóc hoa râm cắt cua. Lông mày anh
đã đóng băng nhưng dường như anh hoàn toàn không bị cái lạnh ảnh hưởng.
“Hắn biến rồi. Lẩn mất. Đã cử một đội vào đường hầm từ lỗ cống ở trên phố
kia. Nhưng ngay cả việc đó cũng vô dụng. Tất cả những gì họ nói là “không
tìm thấy dấu vết hắn”.”

Sachs dành cho anh ta nụ cười u ám. “Không dấu vết. Cả ‘dấu’ lẫn ‘vết’.”

Lo ngại của Rhyme đã được chứng minh. Bằng cách mở ống nước cứu hỏa,
Nghi can 11-5 đã chặn đứng đội hiện trường một cách cực kì hiệu quả.

Sau đó hắn lẻn ra qua lối cửa thông mà từ đó hắn đã vào được bãi đỗ xe và
vẫn để cửa mở. Chỉ trong vòng vài phút, dòng nước đã làm ngập cả tầng
hầm gara và tràn qua cửa vào đường hầm bên dưới - vốn chính là địa điểm
giết người.

Khi nói đến chuyện làm hỏng hiện trường thì nước còn tệ hơn cả lửa.

Rất nhiều dấu vết có thể tồn tại qua đám cháy, và trong khi tường có thể bị
sụp xuống, vị trí các đồ vật và thành phần kiến trúc và thậm chí thi thể con
người tại hiện trường vẫn gần như không thay đổi. Tuy nhiên, một cơn lụt
lại giống như chiếc bát trộn lớn, không chỉ pha loãng, hủy hoại và trộn lẫn,
mà nó còn di chuyển các vật thể ra xa khỏi vị trí ban đầu của chúng.

Rhyme vẫn thường chỉ ra nước chính là loại dung môi tối thượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.