KẺ TẦM DA - Trang 296

Không còn gì nhiều để làm ở đây. Sachs và Sellitto đi đến chỗ xe cấp cứu.
Họ đi vào trong qua cửa sau, đóng cửa lại. Braden Alexander đang ngồi trên
một đống dây thừng màu xanh, run lẩy bẩy. Chiếc xe cấp cứu đã bật máy
sưởi nhưng người đàn ông này vừa mới bị nhúng vào làn nước gần-đóng-
băng.

“Anh sao rồi?” Sellitto hỏi.

Cằm anh ta run cầm cập. “Lạnh, vẫn choáng vì thứ quỷ quái gì đó mà thằng
khốn ấy đã tiêm cho tôi. Họ bảo đó là propofol.” Anh ta nói lắp ba lắp bắp.
Câu chữ cũng nhíu vào nhau. “Và trông thấy hắn, cùng với thứ hắn mang
trên mặt, làm tôi sợ chết khiếp.”

“Anh mô tả hắn được không?”

“Không nhớ rõ lắm. Hắn cao khoảng mét tám, thể hình khá đẹp. Da trắng.
Nhưng hắn lại đeo cái mặt nạ cao su màu vàng. Chúa ơi. Tôi hết hồn.

Ý tôi là, tôi sợ điếng người luôn. Tôi nói rồi phải không nhỉ? Hốc mắt, mũi
và miệng. Mỗi thế thôi.”

Sellitto cho anh ta xem hình ảnh nhận dạng.

“Có thể. Có thể thôi. Nhưng còn mặt nạ, anh biết đấy.”

“Chắc chắn rồi. Quần áo thì sao?”

“Khi đến chỗ tôi trong hầm để xe, hắn mặc bộ đồ bảo hộ lao động, tôi nghĩ
vậy. Tôi đã bị hoảng.” Thêm mấy lần run rẩy. “Nhưng lúc trước tôi từng
thấy hắn và hắn đã mặc thứ khác. Nếu đó chính là hắn. Hắn chui vào tòa nhà
ở đằng đó.”

À, vậy là rốt cuộc có thể họ còn có một hiện trường tử tế. Sachs cử một cảnh
sát hiện trường đến đó xem qua, cùng một người bên Dịch vụ Khẩn cấp yểm
trợ.

“Hắn có nói gì không?” Sellitto hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.