Cô xem xét đầu của cô gái thật cẩn thận và nhìn dưới áo sơ mi của cô ấy, cả
mặt trước lẫn mặt sau. “Không. Và em không thấy dấu hiệu gì của súng
Taser cả. Không có vết phồng nào của súng điện… À nhưng Rhyme, anh
thấy không?” Cô chỉ vào một chấm đỏ nhỏ xíu trên cổ cô gái.
“Vết tiêm à?”
“Em nghĩ vậy. Em đang đoán là thuốc mê, không phải thuốc độc.
Không có dấu hiệu bị sưng hay tổn thương nào thường thấy do chất độc gây
ra.”
“Xét nghiệm máu sẽ cho chúng ta biết.”
Sachs chụp ảnh vết thương rồi cúi xuống thấm vùng da ấy cẩn thận để lấy
được dấu vết. Sau đó cô làm tương tự với phần còn lại trên cơ thể cô gái và
mặt đất quanh cô. Gần như chắc chắn một thủ phạm tinh ranh như thế này sẽ
mang găng tay - nhìn bên ngoài thì rõ là như vậy. Tuy nhiên những bằng
chứng vô giá vẫn có thể bị truyền sang nạn nhân hoặc hiện trường, kể cả từ
một kẻ đeo găng tay và mặc đồ bảo hộ đi chăng nữa.
Edmond Locard, một nhà tội phạm học người Pháp sống ở thế kỉ trước đã
tổng kết lại Quy tắc Trao đổi rằng: mỗi lần có một tội ác xảy ra, luôn có sự
trao đổi vật chứng giữa tội phạm và hiện trường, hoặc tội phạm và nạn nhân.
Vật chứng ấy (mà ông nhắc tới dưới tên “bụi” ) có thể vô cùng khó phát hiện
và thu thập nhưng nó vẫn tồn tại, nó dành cho một nhà khoa học pháp y
thông thái và sáng tạo.
“Có gì đó lạ lắm, Rhyme.”
“Lạ à?” Có chút khinh khỉnh với từ ngữ bình dân ấy. “Nói tiếp đi, Sachs.”
“Em chỉ đang dùng một trong hai cái đèn rọi của cảnh sát - chiếc kia đã chĩa
vào đường hầm rồi. Nhưng trên mặt đất lại có hai cái bóng.” Cô nhìn lên và
đi một vòng chậm rãi để nhìn cho rõ. “A, có một cái đèn nữa gần với trần,
nằm giữa hai cái ống ấy. Trông nó giống một cây đèn pin.”