Toàn bộ người hầu trong phủ đều vui sướng, Ngọc Kỳ tự mình tới đón
Thường Nhuận Chi, tươi cười trên mặt muốn giấu cũng không được.
Thường Nhuận Chi nhíu mày cười, hỏi nàng ta: "Ngươi nhặt được bạc
sao?"
Ngọc Kỳ ngốc lăng, sau đó mới hiểu được, không thuận theo nói: "Tam
cô nãi nãi trêu ghẹo nô tì."
Thường Nhuận Chi cười nhẹ, Ngọc Kỳ nói: "Bất quá tam cô nãi nãi nói
như thế ngược lại cũng không sai, đại nãi nãi sinh hạ một tiểu thiếu gia cho
Hầu phủ, rất rất cao hứng, cả nhà cao thấp đều được thưởng, nô tì cũng
được thưởng hai lượng bạc, cũng không phải là khi không kiếm được bạc
à?"
Thường Nhuận Chi nói: "Vậy thì tốt, chờ ta đến trước mặt thái thái, ta
cũng muốn cùng người thưởng thảo."
Chờ nhìn thấy tiểu Hàn thị, Thường Nhuận Chi nói chúc mừng bà, Ngọc
Kỳ khẩn trương nói với tiểu Hàn thị: "Tam cô nãi nãi muốn hỏi thái thái
thưởng thảo."
Tiểu Hàn thị sửng sốt, sau đó Ngọc Kỳ liền kể chuyện trên đường khi
đến đây một lần.
Tiểu Hàn thị vặn ninh mặt Thường Nhuận Chi, cười nàng: "Đều là người
thành gia, da mặt còn dày như vậy hỏi ta muốn thưởng... Để ta sờ thử da có
bao nhiêu dày."
Thường Nhuận Chi tùy ý tiểu Hàn thị niết, cười nói: "Thái thái đừng
nặng bên này nhẹ bên kia."
"Ngươi còn kém hai tiền thưởng kia?" Tiểu Hàn thị cười mắng nàng:
"Lúc cửu Hoàng tử về ta phải hỏi hắn một chút, có phải hắn cắt xén ngươi