Khuôn mặt tiểu anh nhi trong tả lót chỉ lớn bằng bàn tay, hồng hồng,
nhiều nếp nhăn, nhìn không ra lông mày, do hắn nhắm mắt lại, chỉ có thể
nhìn đến mắt nhắm thành đường như cái khâu, mũi nhỏ miệng nhỏ... Nhìn
không ra lớn lên giống ai.
Bất quá tóc máu rất tươi tốt.
Bà vú canh giữ ở một bên, nhìn thấy tiểu Hàn thị và Thường Nhuận Chi
tiến vào vội vàng hành lễ chào hai người.
Tiểu Hàn thị miễn lễ cho nàng ta, hỏi nàng ta: "Đại thiếu gia liên tục ngủ
sao?"
"Hồi thái thái, đại thiếu gia liên tục ngủ, không khóc cũng không nháo."
Bà vú trả lời.
"Ừ." Tiểu Hàn thị gật đầu: "Chờ đại thiếu gia đói bụng tỉnh dậy muốn ăn,
ngươi nhanh uy hắn, đừng để hắn bị đói."
Bà vú nhanh chóng đáp ứng.
Tiểu Hàn thị nhìn tôn nhi ngoan của bà cười mị mắt, sợ nhiễu ngoan tôn
ngủ, nhỏ giọng nói chuyện cùng Thường Nhuận Chi.
"... Sinh hạ được năm cân hai lục, nhìn không mập, thân thể vừa vặn
chắc nịch hữu lực."
Thường Nhuận Chi gật đầu, vừa vặn nhìn thấy một bên lỗ tai của tiểu
chất nhi lộ ra ngoài, nhất thời cười nói: "Vành tai của hắn có nhiều thịt, sau
này khẳng định là hài tử có phúc khí."
Nói đến đó, tiểu Hàn thị càng cao hứng, lặng lẽ nói với Thường Nhuận
Chi: "Ta đem ngày tháng năm hắn sinh ra nhìn hơn nữa canh giờ, xưng cốt,
vừa khéo là lục hai nhị tiền, là chi mệnh đại chấn gia phong."