Sau khi rửa mặt xong, phòng bếp cũng làm xong vằn thắn, bưng lên.
Thường Nhuận Chi ăn canh, miệng ăn vằn thắn, dư quang nhìn đến
khuôn mặt vui tươi hớn hở của Ngụy Tử, thình lình lên tiếng hỏi: "Ngụy
Tử, hôm qua cùng Hoa Trạch nói cái gì?"
"Nói với hắn... Cô nương!" Ngụy Tử vừa cao hứng phấn chấn đáp liền
phản ứng kịp, nhất thời không thuận theo giậm chân: "Mới sáng tinh mơ
người lại trêu ghẹo nô tì."
"Ta là quan tâm ngươi." Thường Nhuận Chi đứng đắn nói: "Tiểu Bạch
Hoa bên người ta cũng bị đại sói sám ngậm đi rồi, từ đây đã là danh hoa có
chủ... Tốt xấu gì hoa này cũng được dưỡng bên cạnh ta vài năm, còn không
hỏi ta một câu. Thật sự là nữ đại bất trung lưu."
Diêu Hoàng cười, Ngụy Tử lập tức trừng mắt nhìn nàng ta: "Diêu Hoàng
tỷ cười ta làm cái gì? Sau này, cô nương cũng muốn trêu ghẹo ngươi."
"Ta da mặt dày, không sợ." Đáp lại một câu, Diêu Hoàng thấy Ngụy Tử
tức giận đến thổi lông mày trừng mắt, một trận buồn cười.
Thường Nhuận Chi ăn vằn thắn hết sạch, canh cũng uống không còn
thừa.
Tìm Đông vội đưa nước súc miệng, Thường Nhuận Chi súc miệng, nhận
khăn Diêu Hoàng đưa tới lau miệng, nhìn Ngụy Tử cười nói: "Tốt lắm,
không cùng ngươi vui đùa. Ngụy Tử, ngươi cùng Hoa Trạch đến cùng tính
toán làm sao? Cứ như vậy, không tốt đâu."
Ngụy Tử nhất thời ngại ngùng, cúi đầu giảo ngón tay, lời nói nhỏ nhẹ:
"Hắn nói, nói chờ thay cửu Hoàng tử xong việc, sẽ đến trước mặt cô nương
cầu, cầu cưới nô tì. Nô tì, nô tì mặc cho cô nương sắp xếp..."