"Ta ăn no."
Phương Sóc Chương nhàn nhạt nói, từ trong lòng lấy ra một ngân quả tử,
đặt trên bàn, đứng lên nói: "Cửu gia, cửu phu nhân cứ từ từ mà dùng, hạ
quan không thể phụng bồi."
Nói xong liêu bào bước đi, đi thật vội vàng.
"Này, này..." Bàng Lương xấu hổ quá không biết làm sao.
Hắn ta ba ba giải thích, nói liên tục vài tiếng xin lỗi Lưu Đồng cùng
Thường Nhuận Chi, cũng không có tâm tư ăn vằn thắn, học Phương Sóc
Chương sờ sờ eo lưng, lấy ra năm đồng tiền đặt lên bàn, xấu hổ cáo từ với
Lưu Đồng.
Tuấn Sinh mắt sắc, chạy tới thấy một bát vằn thắn ăn được một nửa, một
khác chén còn chưa có động, nhất thời trên mặt khó coi.
"Quá lãng phí mà..." Tuấn Sinh lẩm bẩm, bất quá nhìn thấy ngân quả tử
và tiền đồng trên bàn, sắc mặt tốt lên không ít.
Hắn ta cầm ngân quả tử chạy theo phía sau bóng lưng Phương Sóc
Chương hô: "Khách quan! Ngài cho nhiều!"
Tự nhiên Phương Sóc Chương sẽ không quan tâm hắn ta, Bàng Lương
một bên chạy một bên quay đầu nói: "Không có chuyện gì! Ngươi cầm đi!
Mua chút đồ ăn vặt!"
Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu, nghe tiếng bước chân dừng lại có
chút tiến thoái lưỡng nan của Tuấn Sinh, nói: "Cầm đi, coi như vận khí tốt,
trên đường nhặt bạc."
Tuấn Sinh nhếch miệng cười, lại thấy hai vị khách quan kia người đã đi
xa, đuổi cũng đuổi không kịp, không thèm già mồm cãi láo, nhanh nhẹn thu