Sau khi đồng hương của Vương Bảo Cầm chết, nàng ta liền bị Hiển tần
đưa cho Lưu Đồng. Qua một năm, Lưu Đồng rời cung lập phủ, nàng ta
cũng đi theo, ở trên thư nói là theo cửu Hoàng tử làm việc, cho nên địa
điểm liên lạc thư tín cũng là phủ cửu Hoàng tử.
Hai hài tử từ đường gia gia bọn họ mang đến phủ cửu Hoàng tử.
Vương Bảo Cầm đã sớm nói với người gác cổng việc này, người gác
cổng nghe nói bọn họ tìm Tiêu Ngọc Trạch, liền bảo bọn họ chờ, lập tức
cho người đi báo tin cho Vương Bảo Cầm.
Vương Bảo Cầm đến cửa phủ, nhìn hai hài tử khiếp nhược nhỏ gầy, lúc
này trên mặt liền ảm đạm.
Nàng ta nói với đường thúc của hai hài tử, thân thúc của bọn họ đã
không còn ở nhân thế vài năm rồi, mấy năm nay đều là nàng viết thư trả lời.
Đường thúc của hài tử vẻ mặt vô thố: "Này, này có thể làm sao..."
Dẫn hai hài tử đến một nơi như kinh thành, bạc hắn ta mang trên người
đã không còn! Còn tưởng rằng khi đến kinh thành, đường huynh đệ của hắn
ta có thể cho hắn ta chút tiền...
Nông dân, tâm tư đều viết trên mặt. Vương Bảo Cầm vừa thấy liền hiểu
rõ.
Nàng ta đưa qua một cái hà bao, nói: "Bên trong có chút bạc vụn tiền
đồng, chắc cũng đủ cho ngươi đưa bọn họ đi lại với trở về tiêu dùng."
Đường thúc hài tử lập tức mở hà bao, bỗng chốc phản ứng lại, có chút
xấu hổ.
Sắc mặt Vương Bảo Cầm nhàn nhạt, nói: "Nơi này là phủ Hoàng tử,
ngươi đừng ở lâu, sớm hồi hương đi thôi."