"Ai ai!" Đường thúc hài tử liên thanh đáp ứng, lại nhìn nhìn hai đường
chất không cùng chi, có chút do dự nói: "Vậy hai oa nhi này..."
"Ta nuôi dưỡng. Ngươi đi đi."
Đường thúc hài tử có chút do dự, vẫn hỏi nhiều một câu: "Vị cô nương
này, không biết cô là..."
Vương Bảo Cầm dừng một lúc lâu, nói: "Lúc trước ta cùng với Ngọc
Trạch ở trong cung là cộng sự."
Đường thúc hài tử còn có chút lo lắng.
Vương Bảo Cầm thản nhiên nói: "Ngọc Trạch đã chết vài năm, ta đều có
thể chiếu theo thói quen của hắn, tiếp tục viết thư gửi bạc cho đại ca hắn,
chẳng lẽ ta còn có thể hại chất nhi hắn? Nếu như ngươi không tin ta, vậy
ngươi dẫn hài tử hồi hương đi?"
Tự nhiên đường thúc hài tử không muốn tiêu phí thời gian lần này tới,
liên tục nói tin tưởng Vương Bảo Cầm.
Đến cùng đếm bạc trong túi, sau khi cảm thấy vừa lòng, mới chịu bỏ đi.
Trước khi đi còn dặn dò hai hài tử còn nhỏ tuổi, nói bọn họ phải nghe lời
chớ chọc phiền toái.
Vương Bảo Cầm dẫn hai hài tử vào phủ, cùng Đoạn Nhu Nam và hai nha
hoàn đưa bọn chúng đi tắm rửa sạch sẽ, mới dẫn bọn chúng đi thỉnh an
Thường Nhuận Chi.