Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi nghĩ đại tỷ tỷ đến lúc đó
có thể thanh nhàn sao? Ta muốn theo nàng, sợ sẽ càng bị người chú ý."
Chính xác, Thụy vương với biệt hiệu "Vương gia mặt sắt" đã triệt để đi
tới đại thần, trước mắt đám người quyền quý, Thường Mộc Chi là Thụy
vương phi tự nhiên chịu người chú mục. Thường Nhuận Chi nếu ở đại hình
trên yến hội liên tục đi theo Thường Mộc Chi, chỉ sợ nữ quyến đến tìm
nàng nói chuyện ngày càng nhiều.
Thường Nhuận Chi cùng Diêu Hoàng thương lượng một chút đến lúc đó
đưa danh mục quà tặng gì đến phủ Thái tử, lộn xộn nghĩ đến lúc đó có thể
tìm chỗ trống trốn tránh người ta nhìn ngó hay không.
Bỗng nhiên, trong đầu Thường Nhuận Chi nghĩ đến một sự kiện.
"Bệ hạ tự mình đặt tên cho đích Hoàng tôn là Lưu Tuân, kỳ danh lấy tự
Tuân quốc, lại phong hắn ta làm Thế tử, có thể thấy được sự mong đợi với
Thế tử...Nói không chừng chờ Thế tử đầy ba tuổi, xếp thứ tự gia phổ hoàng
tộc, Thế tử sẽ được phong làm Hoàng thái tôn."
Thường Nhuận Chi vuốt ve nắp chén trà, nhẹ nhàng nói.
Diêu Hoàng chần chờ: "Tuổi tác Thế tử còn rất nhỏ, sẽ không mau như
thế đâu... Lúc đó chẳng phải Thái tử phải đầu vài năm mới lập?"
Thường Nhuận Chi lắc đầu, suy nghĩ một lúc nói: "Thái tử thuở nhỏ tang
mẫu, Thuần Khác Hoàng hậu xuất thân dân gian, Thái tử cũng không có
ngoại gia nâng đỡ, là do bệ hạ vì bảo vệ hắn ta, chờ cánh chim của hắn ta
đầy đặn mới chịu lập làm Thái tử. Nhưng còn Thế tử không giống vậy. Hắn
ta phụ mẫu câu toàn, lại là đích tử duy nhất của Thái tử bây giờ, lập hắn ta
làm Hoàng thái tôn, hợp tình hợp lý."
"Nhi tử của Thái tử cũng không ít..." Diêu Hoàng nói.