Gần đây Hoa Trạch đang giúp Lưu Đồng liên hệ người Tây Vực thành
lập gánh hát, khó tránh khỏi lúc ở trước mặt Ngụy Tử nói lỡ một hai câu,
Ngụy Tử đối với chuyện này đương nhiên cũng để bụng.
"Cô nương cũng trêu ghẹo nô tì!" Ngụy Tử làm bộ hừ nhẹ một tiếng, lại
nói: "Nô tì nói thật, ánh mắt Tĩnh Lam, vừa nhìn liền biết là người không
an phận. Cô nương vẫn nên cho người nhìn nàng ta chút vẫn tốt mà, đừng
cho nàng ta chui chỗ trống."
Thường Nhuận Chi cười gật đầu: "Vậy giao nhiệm vụ này cho ngươi?
Nếu để nàng ta chui chỗ trống, ta có thể hỏi tội ngươi đó."
Ngụy Tử vội vàng đáp ứng, nhanh chóng đi sắp xếp người đến hoa
phòng giám thị Tĩnh Lam.
Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu, Diêu Hoàng cũng cười nói: "Hạ
nhân trong phủ Hoàng tử chúng ta, không nói tất cả đều trung tâm, nói vậy
cũng không thể tản mạn đến mức có thể để một nha hoàn mới vào phủ chui
chỗ trống. Nha đầu kia đúng là quá mức lo lắng."
"Có lo âu, ý thức cũng là việc tốt, lại để nàng ta phái người nhìn chằm
chằm đi." Thường Nhuận Chi cười nói, cũng không cầm chuyện này đương
hồi sự, vòng vo lại nhắc tới chuyện đích tử Thái tử.
"Thế tử đã đầy tháng, nghe nói yến tiệc trăm ngày cũng bắt đầu trù bị.
Thái tử bây giờ mau nhi lập chi năm mới vừa có đích tử, nói vậy yến hội
trăm ngày sẽ làm ra một hồi náo nhiệt." Thường Nhuận Chi xoa xoa thái
dương: "Ai, thực sợ chuyện tham gia yến hội... Rất phiền phức, ngươi còn
không thể không đi."
Diêu Hoàng cười nói: "Đến lúc đó, cô nương đi theo bên cạnh Thụy
Vương phi không phải đến nơi sao?"