"Không dám, đương nhiên không dám!"
Nữ tử vội xua tay, lúc này mới tỉnh thần, lập tức đi tìm tú bà trong lâu.
Do có người chết, quanh thân người chết cũng không có ai dám tới gần,
ngược lại không phá hư hiện trường.
Thụy Vương ngẩng đầu lên nhìn nơi người này bay ra trên lầu hai, xông
lên mặt giơ giơ cằm.
Lưu Đồng hiểu ý, vén áo bào, cấp tốc chạy vội lên trên.
Đi đến thang lầu trung ương hắn mới nhớ tới Thường Nhuận Chi còn ở
đó, nhất thời dừng chân quay đầu.
Thường Nhuận Chi nhìn hắn cười cười, phẩy phẩy tay ra ngoài, tỏ vẻ
nhường hắn chạy nhanh.
Lưu Đồng cười thầm, lúc này mới tiếp tục chạy lên lầu.
Thụy Vương nghiêng đầu nhìn về phía Thường Nhuận Chi, nói: "Cửu đệ
vội chính sự, không thể lo lắng muội, cửu đệ muội không cần oán trách đệ
ấy."
Thường Nhuận Chi lắc đầu nói: "Sẽ không."
Nàng dừng một chút, chần chờ nói: "Bất quá, án mạng chết người, tiếp
tục ở lại đây có phải không được tốt hay không?"
Thụy Vương gật đầu, nói: "Chờ cửu đệ đi xuống, chúng ta đi."
Rất nhanh Lưu Đồng đã đi xuống, sắc mặt ngưng trọng, bước chân rất
nhanh.
"Ngũ ca." Hắn trầm giọng nói: "Phòng trên lầu còn có một người chết."