Ngày lành qua không được lâu, Quý phi nương nương bỗng nhiên đưa ra
chủ ý, để nô tì đi hầu hạ Thánh thượng."
Thường Nhuận Chi gật đầu, nói: "Điểm này ta cũng nghe người ta nói
qua, bất quá cuối cùng, ngươi bị Quý phi nương nương đưa cho Cửu điện
hạ."
Đoạn Nhu Nam nói: "Đó là bởi vì... Nô tì thấy bên cạnh Thánh thượng
có một vị công công, đúng là ngày ấy nô tì kém chút bị phát hiện, Sầm
Vương rình coi hoạn quan. Lúc đó nô tì sợ tới mức không nhẹ, tự nhiên lộ
ra trước mặt Thánh thượng. Thánh thượng cho rằng nô tì sợ ông ấy, cho
nên..."
Thường Nhuận Chi gật đầu: "Tiền căn hậu quả, ta cũng đều hiểu rõ. Có
thể, không phải chuyện này dọa ngươi sợ ra thành như vậy?"
Đoạn Nhu Nam lắc đầu, mặt lộ ra sự sợ hãi.
"Tâm nô tì sinh ý sợ hãi là vì... Không qua hai ngày, không thấy vị công
công kia nữa, qua vài ngày, mới có người phát hiện một thi thể trầm đáy
giếng..."
Sắc mặt Đoạn Nhu Nam tái nhợt: "Nhất định, nhất định là Sầm Vương
làm! Nô tì liên tục sợ, sợ hắn ta biết ngày đó phát hiện bí mật của hắn ta, là
nô tì, hắn ta sẽ, sẽ giết chết nô tì!"
Thường Nhuận Chi lặng im nửa ngày, đứng lên nói: "Tốt lắm, sự tình ta
cũng biết đến. Ngươi không cần lo, từ đây về sau, ngươi chính là Đoạn di
nương thị thiếp của cửu Hoàng Tử, mặc dù là Sầm Vương, cũng không thể
bắt ngươi."
"Hoàng Tử phi..." Đoạn Nhu Nam hoảng sợ nhìn Thường Nhuận Chi:
"Nếu, nếu Sầm Vương thật sự tìm tới nô tì..."