Cơ thể Lưu Đồng chợt cương cứng, sắc mặt chìm xuống: "Phải không?
Truyền cái gì vậy?"
Chúc Vương giống như thuận tiện, nói: "Nói nàng ghen tị, đuổi thông
phòng ra khỏi phủ không nói, ngay cả mặt mũi cũng không cho Thái Tử,
đuổi nữ quan Thái Tử cho ra khỏi phủ."Lưu Đồng cười cười, nhìn về phía
Lễ Vương nói: "Lễ Vương chưởng quản Lễ bộ, đối với quy củ lễ nghi, chắc
là quen thuộc nhất. Cửu đệ không hiểu cái này, nhưng cũng biết, chủ mẫu
một phủ, xử trí chuyện nội viện vặt vãnh trong phủ, chính là bổn chuyện
nên làm. Tam ca, huynh thấy đệ nói đúng sao?"
Bỗng nhiên bị điểm danh, Lễ Vương sợ run, cười khiêm tốn: "Chủ mẫu
theo
『 Quy củ lễ pháp 』xử lý nội vụ trong phủ, tự nhiên là việc phải làm."
Khi Lễ Vương nói chuyện, cường điệu bốn chữ "Quy củ lễ pháp".
Chúc Vương hét lên: "Nghe được sao, nếu như xử lý việc nội viện mà
không chiếu theo quy củ lễ pháp, vậy còn không lộn xộn?"
Chúc Vương dứt lời, nhìn về phía Lưu Đồng nói: "Ta nói Cửu đệ à, nữ
nhân không nghe lời, ngươi phải quản chứ. Bằng không tùy ý nàng như
vậy, một ngày kia không biết có cưỡi lên trên đầu ngươi? Ngươi đừng nói
cho ta biết, ngươi sợ vợ đó. Ha ha."
Chúc Vương nói đến cuối cùng, lại vẫn cười cười.
Người đầy bàn cũng cười theo.
Thụy Vương bưng trà, trong tiếng cười của đám người họ bỗng nhiên
chen vào nói: "Chuyện nhà của Cửu đệ, không phải Tứ ca quản quá rộng
đi."
Tiếng cười của Chúc Vương im bặt, nhìn về phía Thụy Vương trong mắt
mang theo ngoan ý: "Làm sao, Cửu đệ làm việc có điều không ổn, ta làm ca