làm người cẩn thận, tính cách sang sảng, ngược lại cảm thấy rất giống
Ngụy Tử."
Thường Nhuận Chi gật đầu: "Lai lịch nàng ta rõ ràng không?"
"Rõ ràng, cha nàng là người Tây Vực, nương nàng là người Đại Ngụy,
khi sinh nàng vì khó sinh mà qua đời." Diêu Hoàng nói: "Khi Cửu điện hạ
khai phủ, nàng đi theo cha nàng đến phủ."
"Bây giờ cha nàng ta làm gì?"
"Cha nàng là người gác cổng, bình thường cũng ít lời thiếu ngữ, trừ bỏ
yêu thích uống chút rượu, thật sự không còn tật xấu nào."
Diêu Hoàng nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Cô nương có thể trước xem
xem nàng, giữ ở bên người thử dùng vài ngày. Nếu không vừa lòng, nô tì
lại tìm người khác."
Thường Nhuận Chi cười gật đầu, nói: "Vất vả cho ngươi rồi."
"Nô tì không vất vả." Diêu Hoàng cũng cười, nói: "Các nha hoàn biết cô
nương giao chuyện tuyển người cho nô tì, mấy ngày này các nàng có thể ân
cần, hoặc là tặng lễ hoặc là mời khách... Nô tì cảm thấy mình mập lên một
vòng."
"Các nàng nguyện ý đưa nguyện ý mời, ngươi tiếp là ổn." Thường
Nhuận Chi chê cười nàng ta: "Ta giao việc cho ngươi mới vài ngày, nào có
người nói khoa trương như ngươi."
Diêu Hoàng cúi đầu cười.
Dừng một chút, nàng ta nói: "Chờ sau khi Thu Lâm đến bên cạnh cô
nương, nói vậy đại gia đều biết người nô tì thay cô nương tuyển là nàng.