Hai tỷ tỷ rất hoàn mỹ, còn nàng, tự giác vĩnh viễn kém hơn.
Trong lúc nhất thời suy nghĩ Thường Nhuận Chi có chút phiêu xa, vội
lắc đầu phục hồi tinh thần lại, vừa vặn nghe được nha hoàn ở ngoài phòng
bẩm báo, nói Đại nãi nãi đến.
Phủ An Quốc công đã gọt tước không còn là phủ Quốc công, Triệu
Thanh Dao là Đại nãi nãi Hầu phủ tự nhiên xuất thân cũng không còn là
phủ Quốc công.
Bất quá, phủ An Viễn hầu đối với việc này dù sao không coi trọng, còn
Triệu Thanh Dao, từ trước là như thế nào, bây giờ còn là như thế nào.
Triệu Thanh Dao vô cùng may mắn mình có thể gả đến một nhà như vậy,
cha mẹ chồng từ ái, phu quân đau sủng, lại có nhi tử bàng thân, cơ hồ
không có việc phiền lòng.
Triệu Thanh Dao ôm nhi tử thịt đô đô, cười bước vào phòng, tiểu oa nhi
lập ở trong lòng nàng ta, tả khán hữu khán, đợi nhìn thấy tiểu Hàn thị, vội
liệt miệng đưa hai tay về phía bà ta.
Tiểu Hàn thị vui mừng ôm lấy hắn, miệng cười nói: "Ôi, tôn nhi ngoan
của tổ mẫu..."
Triệu Thanh Dao khách khí chào hỏi Thường Nhuận Chi, tiểu Hàn thị
hôn miệng tôn tử, ôm hắn trong ngực, cười khanh khách nói: "Lại nói tiếp,
tin Nhuận Chi có nhi cũng là sau khi Nhuế nhi chúng ta sinh ra, Nhuế nhi
chúng ta thật đúng là tiểu phúc tinh."
Thường Nhuận Chi bật cười, che miệng vuốt cằm nói: "Thái thái nói
phải, ít nhiều có Nhuế nhi, cho cô cô chiêu hài nhi đến."
Trưởng tôn Hầu phủ lấy tên vì Thường Nhuế, bây giờ hắn là hài tử duy
nhất đời thứ tư của Hầu phủ, tự nhiên là tập ngàn vạn sủng ái một thân.