Bây giờ hắn đã có thê tử là Thường Nhuận Chi, đối với đoạn chuyện xưa
cũng đã giải thoát, không quá mức trọng yếu.
Nhưng khi tại đây, chẳng sợ người trong điện đều phóng tầm mắt đồng
tình mịt mờ về phía hắn, ánh mắt đáng thương, hắn đều có thể ngoảnh mặt
làm ngơ, chỉ duy nhất không hi vọng trong mắt Thường Nhuận Chi cũng
nhìn thấy cảm xúc như vậy.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng.
Thường Nhuận Chi ôm Lưu Cảnh Dương ở trong ngực, một lát sau ôm
lấy bé, đầu gối đi hai bước đến bên cạnh Lưu Đồng.
Nàng kéo tay Lưu Đồng qua, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn
nói: "A Đồng, thiếp ở đây."
"Ừm..." Lưu Đồng chỉ phát ra một âm, cổ họng nghẹn cứng, dừng lại.
Hắn không phải người chân chính lãnh ngạnh, trước mặt nhiều người
như thế lôi kéo ra đoạn chuyện xưa, còn muốn thấy ánh mắt mịt mờ của
mọi người, với hắn mà nói, kỳ thực hắn cũng rất ủy khuất.
Loại ủy khuất này, người khác nhìn không tới, hắn cũng sẽ không thể để
ánh mắt người khác cảm nhận được.
Chỉ cần Thường Nhuận Chi trấn an một câu, một lời nói trấn an, làm cho
loại ủy khuất này của hắn phóng đại tâm tình.
Hốc mắt Lưu Đồng hơi đỏ.
Việc hôm nay, là thành quả sau khi hắn thiết kế bố cục, hắn dự định được
kết quả như vậy, lại theo bản năng lảng tránh sau khi Thường Nhuận Chi
biết sẽ có phản ứng gì.