Hắn ta thành thân với Thập Nhị Hoàng tử phi tới giờ, dưới gối còn
không có một nhi nửa nữ. Tuy rằng hắn ta không nóng nảy, nhưng lúc nhìn
thấy Cửu ca gặp rủi ro có kiều thê ái tử cam tâm tình nguyện đi theo, có
chút hâm mộ.
Hoảng hốt trong nháy mắt, Thập Nhị Hoàng tử thu liễm cảm xúc, cười
tủm tỉm nhìn Lưu Cảnh Dương nói: "Dương Dương, ta là Thập Nhị thúc,
còn nhớ Thập Nhị thúc không?"
Thập Nhị Hoàng tử đầu nhập vào trướng Thái Tử cũng có hai năm, trong
thời gian hai năm này, dường như hắn ta không có lui tới cùng Lưu Đồng,
Lưu Cảnh Dương còn nhỏ tuổi, đồ vật nhớ rất mau cũng quên rất mau, tự
nhiên không quen thuộc với hắn ta.
Lưu Cảnh Dương ôm cổ Lưu Đồng, cảnh giác nhìn Thập Nhị Hoàng tử.
Lưu Đồng cũng hợp thời rút lui hai bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm
Thập Nhị Hoàng tử: "Ngươi làm gì?"
"Cửu ca đừng kích động." Thập Nhị Hoàng tử vẫn cười tủm tỉm, giả vờ
mình là người tốt: "Là như thế này, Dương Dương cũng đã đến tuổi vỡ
lòng, Thái Tử thấy tội nghiệp không đành lòng để Dương Dương bởi vì sai
lầm của Cửu ca hủy đi tiền đồ, cho nên tính toán đến chố phụ hoàng nói
mấy câu, định đón Dương Dương ra tìm phu tử vỡ lòng cho nó, cũng có thể
tự mình nuôi dạy nó."
Thập Nhị Hoàng tử nói rất chậm, cường điệu và tạm dừng ở hai từ "Tiền
đồ", "Tự mình".
Đám chân chó của Thái Tử nghe cảm thấy Thập Nhị Hoàng tử đang thị
uy và uy hiếp, Lưu Đồng lại nghe ra là đang nhắc nhở hắn.
Thập Nhị Hoàng tử cười nói: "Thần đệ đến, là đặc biệt chuyển cáo
chuyện này cho Cửu ca biết. Tuy rằng Thái Tử chưa có đề việc này với phụ