Lưu Đồng thở dài: "Mới vừa rồi nàng nói tới hai chữ
『 hy sinh 』, làm
cho ta có chút khó chịu."
"Khó chịu cái gì?" Thường Nhuận Chi hỏi hắn.
"Nói không nên lời..." Lưu Đồng nói: "Chính là cảm thấy ngực rầu rĩ.
Loại đồ vật như quyền thế, cũng không biết là thứ tốt hay là xấu."
Thường Nhuận Chi đăm chiêu, nhìn chằm chằm Lưu Đồng nửa ngày,
nhẹ nhàng nói: "Người chỉ cần còn sống, còn có dục vọng. Người nghèo có
dục vọng muốn biến thành người giàu, người giàu có có dục vọng muốn
càng giàu thêm, đứng ở trên quyền thế, tự nhiên còn có dục vọng muốn
đứng trên đỉnh quyền thế... Dã tâm Thụy vương là làm sao sinh ra không
quan trọng, quan trọng là sau khi hắn đứng trên đỉnh quyền thế sẽ mang lại
những gì cho thiên hạ. Đó mới là quan trọng nhất. Đó chính là sức quyến rũ
của chính trị, nó hấp dẫn người không ngừng hướng tới gần đỉnh quyền thế;
nhưng đó cũng là sự tàn khốc của chính trị, bởi vì muốn tới gần cái đỉnh
kia, tất nhiên phải trả một cái giá. Đó cũng được coi là giao dịch công bằng,
không có cái gọi là xấu hay tốt."
Lưu Đồng kinh ngạc nhìn Thường Nhuận Chi, nửa ngày sau mới nói:
"Nhuận Chi, những lời nàng nói... Ta chưa bao giờ nghe qua."
Thường Nhuận Chi mỉm cười, kề sát vào tai hắn hỏi: "Vậy thiếp hỏi
chàng, chàng có từng có dã tâm như vậy chưa?"
"Đương nhiên không có!" Lưu Đồng lập tức phủ nhận, mày nhăn lại.
Thường Nhuận Chi vuốt lên lông mày hắn, cười nói: "Thiếp lại hỏi
chàng, chàng có từng cảm thấy, Thụy vương muốn vị trí đó là không đúng
hay là không tốt?"
"Đương nhiên cũng không có..." Lông mày Lưu Đồng giãn ra, ẩn ẩn có
chút hiểu rõ ý Thường Nhuận Chi.