Chỉ là có thể thành công sinh hạ không nhiều, thành công sinh hạ còn có
thể nuôi sống lại càng ít.
Nguyên Vũ đế thấy ông ta đã có tuổi còn có thể có con, cảm thấy ông ta
chính là minh chứng cho câu gừng càng già càng cay. Không biết hoàng tử
này, đối với hoàng đế tương lai cũng là một gánh nặng không nhỏ.
Nguyên Vũ đế gật đầu, hỏi Quý phi: "Thấy sao?"
Ý của Nguyên Vũ đế là nhường Quý phi nhận nuôi ấu tiểu hoàng tử dưới
gối bà ta.
Quý phi chua sót lắc đầu: "Bệ hạ, tuổi của nô tì đã không còn nhỏ nữa.
Tiểu hoàng tử còn nhỏ, làm sao nô tì còn tinh lực chơi đùa với hắn."
Nguyên Vũ đế nói: "Có, cung nhân."
"Nếu như nô tì có con, làm sao có thể yên tâm để cung nhân chăm sóc
hắn." Quý phi than thở, vô cùng tiêu điều: "Hay là thôi đi, nô tì... Cũng
không có gì không tốt."
Nguyên Vũ đế mềm lòng, giật giật miệng, Quý phi đặt chén canh xuống
lau khóe miệng cho ông ta, ôn hòa nói: "Bệ hạ nghỉ ngơi đi."
Nguyên Vũ đế gọi bà ta lại: "Quý phi."
Quý phi mệm mại đáp: "Nô tì ở đây."
"Ngươi nghĩ, ai, con nuôi?"
Quý phi lắc đầu: "Nô tì nào có ý tưởng này, có thể có con trai dưới danh
nghĩa của nô tì, không đến nỗi tương lai nô tì chết già không có người thắp
cho một nén nhang, nô tì đã muốn cảm tạ trời đất."
"Tiểu, hoàng tử, ngươi, không cần?"