Giờ phút này, trong lòng Lưu Đồng một điểm đều không thể bình tĩnh.
Tam tỷ phu trước kia sao?
Xưng hô này...
Hắn lắc lắc đầu, nhìn về phía Thường Âu: "Tiểu tứ, đệ mới vừa nói cái
gì?"
Thường Âu ngồi đối diện Thường Nhuận Chi nói hắn là "Đồng ngôn vô
kị" mà cảm thấy không vui, vừa vặn nghe Lưu Đồng hỏi hắn, hắn vội mở
miệng nói:
"Hôm qua, lúc đệ nghe di nương và đám nha hoàn nói chuyện phiếm,
trong lúc vô tình nghe được. Tam tỷ phu trước kia của đệ làm việc trong
phủ Thái tử, sau đó ở phủ Thái tử gặp được tam tỷ của đệ, không biết hắn
nghĩ làm sao, liền mặt dày chạy đến trước mặt tam tỷ muốn làm hòa."
Thường Âu liếm liếm bã điểm tâm trên ngón tay, tiếp tục nói: "Di nương
của đệ nói, tam tỷ của đệ chuẩn là trốn hắn tới, mới hồi phủ nghỉ ngơi mấy
ngày. Nhưng mà, hôm kia hắn lại mang theo lễ vật đến tận cửa, may mắn
tam tỷ của đệ lúc ấy đã xuất môn, không ở trong phủ."
Nói đến đây, Thường Âu liền có chút u oán nhìn về phía Thường Nhuận
Chi: "Tam tỷ, ngày hôm trước tỷ xuất môn, tại sao không gọi đệ..."
Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy mình ngay cả bệnh xấu hổ đều đã phạm
vào, đặc biệt lúc Thường Âu quật khởi nói, mà trên mặt Lưu Đồng lại
không biểu cảm.
"Vì vậy nên đệ lắm chuyện, ho ho..." Thường Nhuận Chi giả ý ho khan
hai tiếng, cười với Lưu Đồng: "Không phải là đại sự gì, bất quá là có chút
phiền lòng, hắn..."