không xem điều kiện hiện thực, làm người phù thổi phồng... Chuyện này có
cái gì tốt để trách cứ?"
"Nhưng mà..."
Lưu Đồng nhíu mày, muốn nói cái gì, Thụy vương nâng tay xen lời hắn:
"Cái này kỳ thực có thể xem nhẹ. Quan trọng là, phụ hoàng không đồng
ý Thái Tử bởi vì việc này mà bại lộ. Đệ không phát hiện, một đám người
đứng ra thay Thái Tử nói chuyện, khi lấy cớ giải vây cho Thái Tử, biểu
hiện của phụ hoàng ra sao à?"
Lưu Đồng giật mình.
Thụy vương nói:
"Đó là một loại biểu cảm thả lỏng."
Lưu Đồng dừng bước chân, Thụy vương quay đầu nhìn hắn nói:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Ngũ ca, thật không công bằng."
Lưu Đồng cúi đầu nhìn dưới chân, buồn rầu đi tới:
"Thái Tử phạm vào chuyện lớn như thế, bởi vì phụ hoàng không đành
lòng trách cứ hắn, mắt nhắm mắt mở muốn quên đi chuyện này..."
Thụy vương chỉ cười cười.
Lưu Đồng nhìn hắn, nói:
"Mặc dù đệ biết, Ngũ ca đứng ra thay Thái Tử nói chuyện, là Ngũ ca có
ý nghĩ của chính mình, nhưng chính là không cam lòng. Rõ ràng Kỳ vương
huynh bọn họ đã đào hố rất tốt cho Thái Tử..."