"Đại khái chính là biểu cảm không cam lòng lại không thể không nề hà.
Hắn còn có thể cùng Hoàng gia tranh tiểu tức phụ sao?"
"Nói đúng."
Ngụy Tử nhất thời cười ha ha, nói:
"Ngươi có biết ta suy nghĩ cái gì không? Ta suy nghĩ, một ngày kia cô
nương thành Hoàng tử phi, Phương gia lão thái thái kia không phải sẽ quỳ
xuống với nàng sao? Ngẫm lại, ta liền cảm thấy hết giận."
Diêu Hoàng thiết tưởng một chút cảnh tượng kia, cũng nhịn không được
treo cao khóe miệng. (*Hai chị nói cứ như đã thành sự thật vậy á*)
"Cái khác không nói, ta cảm thấy Cửu hoàng tử so với Phương đại nhân
tốt hơn nhiều lắm."
Diêu Hoàng ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói:
"Ít nhất, lúc đối mặt với Phương đại nhân, cho dù cô nương có cười,
cũng giống như đeo thêm lớp mặt nạ, cười rất không chân thực. Ngược lại
là ở trước mặt Cửu hoàng tử, cười rộ lên đặc biệt đẹp mắt, nhìn sơ qua liền
biết nàng cười xuất phát từ nội tâm."
Thốt ra lời này, hai nha hoàn đồng thời trầm mặc.
Nửa ngày sau Diêu Hoàng nói trước:
"Cô nương rất để bụng chuyện của Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử đối với
cô nương, ta coi cũng có ý tứ kia. Mặc kệ như thế nào, chúng ta làm nha
hoàn, phải quản cho tốt miệng của mình cô nương phân phó làm cái gì,
chúng ta cứ làm theo là được."
Ngụy Tử gật đầu, nghi hoặc hỏi Diêu Hoàng: