"Tạ Hầu gia quan tâm, ta chính là không thích cùng người ta qua lại, liền
mang danh quái gở. Kỳ thực thân thể ta không có gì không tốt, người xem
tay ta nè."
Lưu Đồng nói xong liền giơ tay phải ra trước mặt Thường Cảnh Sơn,
hung hăng vỗ vỗ:
"Rắn chắc á."
Thường Cảnh Sơn mừng đến nheo mắt:
"Thân thể Cửu hoàng tử không việc gì liền hảo, chờ Nhuận Chi vào cửa,
ta có thể chờ ôm ngoại tôn tử."
Lưu Đồng liên tục gật đầu, mặt đỏ ửng.
Đang nói chuyện, Thường Nhuận Chi đến.
Nàng mặc một thân xiêm y ở nhà, vừa vào cửa liền đem áo lông cừu
khoác bên ngoài cởi xuống.
"Phụ thân, mẫu thân."
Thường Nhuận Chi hành lễ với Thường Cảnh Sơn và tiểu Hàn thị,
giương mắt quét Lưu Đồng, mâm môi, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Chi tiết nhỏ này bị Lưu Đồng bắt được, lòng hắn vui rạo rực, không tự
chủ được đứng lên.
"Nhuận Chi ngồi đi."
Tiểu Hàn thị ho một cái, Lưu Đồng vội vàng phục hồi tinh thần lại ngồi
xuống, mặt càng đỏ hơn.