nghe được nhà ai có tức phụ bị hưu, nhà ai có quả phụ tái giá, đều có phê
bình kín đáo.
Lão thái thái này có phải ngại nàng làm bại hoại môn phong Thường gia
hay không nhỉ?
Thường Nhuận Chi không khỏi có chút khẩn trương.
Tiểu Hàn thị thấy nàng có chút lo lắng, an ủi nói:
"Yên tâm đi, Lão thái thái nặng nhất môn phong, sẽ không tùy tiện hứa
hôn cho con đâu. Đại tỷ con tốt xấu gì cũng là Vương phi, chính là lo lắng
mặt mũi cho nàng, cũng sẽ không tìm người không đáng tin làm đồng hao
với Thụy vương gia."
Trên mặt Thường Nhuận Chi nở nụ cười, nhưng trong bụng ruột gan đều
quấy thành một đoàn .
Xem ra, ý tưởng muốn ở nhà mẹ đẻ ăn cơm trắng của nàng đã thất bại.
Cũng đúng thôi, nàng xuất giá hai năm, cũng đã mười bảy tuổi. Những
người trong nhà giàu có, ngược lại có chút đau lòng nữ nhi, nữ nhi mười
tám, mười chín tuổi xuất giá cũng có, dù sao Đại Ngụy dân phong mở ra,
cũng không có người nói cái gì. Lão thái thái lại là người thủ cựu cũ kỹ, sao
có thể cho phép nàng ở lâu trong nhà?
Nhưng mà, thật sự muốn nàng phải nghe theo an bài của Lão thái thái
sao?
Trong lòng Thường Nhuận Chi có chút không yên lại có chút mê mang,
nàng sợ mình mới ra hang hổ, lại vào hang sói.
Giờ Thân, Nhạc thị mắt hồng hồng đến viện Thường Nhuận Chi, kéo tay
nàng cũng không nói chuyện, chỉ liên tục hấp hấp cái mũi, cầm khăn gạt