Thường Mộc Chi làm bộ như ngượng ngùng, nói:
"Đa tạ mẫu phi khích lệ."
"Ngươi là hầu nhi, đó là do ta thổi phồng người, thì sẽ thổi phồng tiểu
tức phụ của Tiểu Cửu."
Hiển tần cười mắng, nhìn về phía Thường Nhuận Chi hỏi nàng:
"Tiểu tức phụ của Tiểu Cửu vào cửa gần một tháng, sinh hoạt ở phủ
Hoàng tử đã thích ứng chưa?"
Thường Nhuận Chi đang có chút mệt rã rời, nghe được câu hỏi của Hiển
tần, vội trả lời:
"Đa tạ nương nương quan tâm, tức phụ đã thích ứng ở phủ Hoàng tử."
Hiển tần đối với Thường Nhuận Chi ở trước mặt bà ta tự xưng "Tức phụ"
rất là hưởng thụ, nhìn Thường Nhuận Chi càng ôn hòa hai phần:
"Tiểu Cửu đối đãi ngươi tốt lắm đi? Hài tử đó đặc biệt tới trước mặt ta
nói, rất yêu thích một cô nương, liên tiếp nói ngươi tốt lắm, muốn cưới
ngươi. Vì thế còn đến chỗ Quý phi nương nương để cầu xin..."
Thường Nhuận Chi xấu hổ đỏ mặt, trong lòng lại vừa vui sướng vừa thẹn
thùng.
Chuyện này nàng nhưng là biết, chính là cũng không biết tình huống cụ
thể. Lúc này nghe Hiển tần nói trước mặt nàng, còn nói cụ thể như vậy, tự
nhiên là Thường Nhuận Chi thấy ngượng ngùng.
Nói tới chuyện này, Hiển tần cũng nói thầm:
"Lại nói tiếp, nhưng mà không biết Tiểu Cửu dùng lý do gì thuyết phục
Quý phi, để Quý phi nương nương hỗ trợ hắn nói chuyện trước mặt bệ hạ.