năm được tốt, người người đều không thoải mái, bệ hạ nói vậy cũng sẽ có ý
kiến với Tiểu Ngũ..."
Thường Mộc Chi nhẹ nhàng thở ra, vuốt cằm nói:
"Khi tức phụ tiến cung, đã cùng Nhuận Chi viết điều xin nghỉ, đem
chuyện Vương gia và Tiểu Cửu không thể tham gia cung yến nói tỉ mỉ. Bên
phía phụ hoàng chắc là lúc này đã biết rồi."
Hiển tần nhìn về phía Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng
gật đầu, ôn nhu an ủi:
"Nương nương không cần hoảng loạn, nhất định Vương không có việc
gì."
"Ngươi nói rất đúng, Tiểu Ngũ không có việc gì."
Hiển tần gật đầu, nói:
"Trước đối phó qua đêm nay lại nói..."
Hiển tần xoay người lại nói chuyện với ba tôn tử, Thường Mộc Chi ở
một bên nhìn, thường thường cũng nói thêm hai câu.
Nhưng Thường Nhuận Chi nhìn thấy, các nàng đều có chút không yên
lòng.
Thật ra, Thường Nhuận Chi có chút không rõ. Nếu như Thụy vương
không xảy ra đại sự gì, cũng có thể biện một lý do nói cho Hiển tần và
Thụy vương phi, cứ nói là có việc chậm trễ không thể trở về được. Như vậy
các nàng có thể an tâm, có tin tức cũng đỡ hơn không có mà.
Thụy vương không có khả năng không nghĩ tới điểm này.