KẺ THÙ BÍ MẬT - Trang 161

- Con điên - Cô lẩm bẩm và nhăn mặt - Điên hoàn toàn. Tất cả những gì

mi muốn, tất cả những gì mi hy vọng... thế mà mi cứ kêu be be như một
con cừu ngu ngốc: không... không... không... Đấy là cơ hội duy nhất của
mi. Tại sao không bắt lấy nó? Túm lấy nó đi! Chộp lấy nó đi! Mi còn muốn
gì hơn?

Như để trả lời cho câu hỏi, cặp mắt cô dừng lại trên một tấm ảnh nhỏ

lồng khung đặt trên chiếc bàn đêm đầu giường. Trong mấy giây, cô cầm cự
nhưng rồi vứt bỏ tự ái cá nhân, cô đưa nó lên môi và òa lên khóc nức nở.

- Ôi, Tommy, Tommy. - Cô kêu lên - Em yêu anh... em yêu anh và có thể

em sẽ chẳng bao giờ còn được gặp anh nữa.

Sau năm phút, cô đứng dậy, lau mũi và chải lại đầu.

- Đủ rồi - Cô nghiêm khắc nói - Hãy nhìn thẳng vào sự thật. Có vẻ như

mình phải lòng một gã đần, mà hình như gã chả thèm để ý gì đến mình (cô
im lặng rồi nói với một người nghe tưởng tượng) tôi luôn diễn đạt tồi tất cả
những gì thuộc lĩnh vực tình cảm và tôi đang vượt qua mọi kỷ lục về sự đa
sầu, đa cảm. Các cô gái đều ngốc nghếch! Đấy là điều tôi vẫn nghĩ! Và bây
giờ tôi sẽ ngủ với tấm ảnh của anh ấy dưới gối và mơ tới anh ấy suốt đêm.
Thật khủng khiếp khi từ bỏ mọi nguyên tắc của mình như vậy.

Tuppence gật đầu buồn bã khi nghĩ lại những gì cô vừa trải qua.

Mình đã không biết nên nói gì với Julius. Mình thật là một con ngốc!

Mình cần phải trả lời anh ấy. Anh ấy là người Mỹ và bướng bỉnh nài ép cho
đến khi mình nhượng bộ. Mình tự hỏi hay anh ta đã tìm thấy cái gì trong
chiếc hòm.

Những suy nghĩ ấy của Tuppence lại quay sang hướng khác. Cô tiếp tục

điểm lại trong trí óc những sự kiện của đêm hôm trước. Ở đôi chỗ, chúng
có liên quan tới những lời nói bí ẩn của ngài James. Đột nhiên, cô chồm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.